Thê nhưng, ý chí đại đạo có sốt ruột đến mấy cũng chẳng dám ý kiến hay tỏ vẻ gì.
Bởi vì học viện Hỗn Độn quả thật không phải là nơi ông ta có thể đắc tội
nổi.
“Tô… Tô Minh… mau đồng ý đi! Còn ngây ra đó và do dự gì nữa?”, Độc Cô Nguyên sốt ruột nói, vì lúc này Tô Minh vẫn chưa đồng ý, mà cứ ngây người, chắc đã bị niềm vui bất ngờ ấy dọa ngốc, nên đương nhiên cô ta phải nhắc nhở rồi.
Tư Đồ Phụng, Tư Đồ Nhung đứng cạnh đều lộ ra vẻ mặt vừa ghen tỵ rồi không tài nào tin nổi, vặn vẹo đến biến hình.
Tại đây có hình ảnh
Ngoài ra, Vô Tình vẫn còn bị nhốt ở trong chiến trường Thần Ma, không biết sống chết.
Những chuyện đó vẫn chưa được giải quyết thì anh không thể đi vực Hỗn Độn được, càng không thể tiến vào học viện Hỗn Độn được.
Từ chối?
Khi Tô Minh không chút do dự từ chối.
Phút chốc…
Toàn bộ thê giới Đại Thiên lại chìm trong im lặng, yên tĩnh như chết.
Thế này mà còn từ chối được à?
Có thể nhận được lời mời gọi của học viện Hỗn Độn thì cho dù là yêu nghiệt mạnh nhất của vực Hỗn Độn thì cũng đã là vinh quang trong suốt cuộc đời rồi, đều là nhờ phước đức tổ tiên độ gãy cả lưng, đấy đều là sự kiện ngàn năm có một đáng giá cho cả thê lực phía sau hào hứng, kích động.
Để nhận được lời mời của học viện Hỗn Độn thật sự là một việc khó khăn, gian nan hàng tỉ lần, gian khổ như trong truyền thuyết đấy!
Thế mà tên oắt con ở thế giới Đại Thiên như Tô Minh.
Lại từ chối?
Lại còn là từ chối không hề do dự!
Cái quần què gì thế?
Độc Cô Nguyên suýt nữa đứng không vững, dưới tấm khăn che mặt, gương mặt mỹ miều tuyệt đẹp kia bắt đầu co quắp.
Cái tên mập ú Tiền sơn sơn xụi lơ.
vương Thừa Địch run rẩy, ngạc nhiên chẳng kém gì người khác.
“Úi…”, ý chí Đại Đạo sợ hết hồn, trâu bò! Ông ta muốn cho Tô Minh một nút like!
Ý chí Đạo Đạo muốn trao cho Tô Minh một cái bằng khen – bằng khen người tìm đường chết tốt nhất, giấy khen đáng kiêu ngạo nhất.
Đúng lúc này.
Trong chiến trường Thần Ma.
Trong một cái di tích nào đó.
Một thanh niên có hai cánh, cả người đều là màu tím, đôi mắt trắng dã đáng ngồi xếp bằng, hắn liếm môi, đầu lưỡi rất dài, rất kì lạ, rất hồng hào hệt như lưỡi rắn độc, hắn nhe răng
trỢn mắt, cười tàn ác: “Tô Minh, tên rác rưởi, mày chẳng biết học viện Hỗn Độn có trình độ gì đâu nhỉ? Biết rồi thì chắc mày sẽ hối hận muốn chết nhỉ? Ha ha ha…”
Hắn ngẩng đầu lên.
Dau bị ngăn cách bởi chục ngàn kết giới của khu di tích, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bầu trời phía trên chiến trường Thần Ma.
Trên bầu trời chiến trường Thần Ma, có một hình ảnh không gian đang vặn vẹo, dập dờn.
Hình ảnh kia chính là những gì đang xảy ra bên ngoài chiến trường Thần Ma.
Thực ra, từ sau khi Tô Minh đi ra khỏi trận Tinh Thần.
Những chuyện mà Tô Minh làm.
Bao gồm cả việc chém giết Chung Ly Tĩnh, kể cả trận chiến với Tư Đồ Phụng, vân vân, tất cả đều được chiếu
trước mặt người thanh nhiên quái dị trông không giống con người này.
“Tô Minh, nếu mày tiến vào chiến trường Thần Ma, sẽ biết học viện Hỗn Độn gần như tiếp cận sự tối thượng nền văn minh xương! Gia nhập học viện Hỗn Độn, nửa chân của người cũng phải vượt qua nền văn minh Xương! Cho dù là tao của bây giờ, nằm mơ cũng khao khát được bước vào học viện Hỗn Độn!”, giọng nói thanh niên khàn khàn, vừa xen lẫn sự chê giễu, vừa có sự tiếc nuối, lại có cảm giác như vừa khóc vừa cười, gương mặt màu tím kia liên tục vặn vẹo những biểu tình trông rất kỳ quái đáng sợ.
Người thanh niên này rất mạnh!
Mạnh một cái quái lạ.
Hắn tỏa ra hơi thở không giống như con người, mà vừa như yêu ma quỷ quái, vừa như yêu thú, lại giống như Hỗn Độn thú, nó rất đặc biệt,
cũng rất hỗn loạn.
Thê nhưng, cảnh giới của người thanh niên này lại là… lại là… thê mà lại là cảnh giới Khư Chủ!
Trên vực Chủ là Giới Chủ.
Mà ở trên Giới Chủ chính là Khư Chủ.
Người đạt tới cảnh giới Khư Chủ thực ra không cách biệt cấp Đê là bao.
Có thể nói rằng, khi thời đại mà Đại Đế chưa xuất hiện, thì cảnh giới Khư Chủ chính là cảnh giới cao nhất ở thế giới Đại Thiên.
Tưởng tượng cũng biết là mạnh đến nhường nào.
.