Ngoài ra, điều vô địch hơn chính là Tô Minh rõ ràng cảm nhận được sau khi kho tàng huyết mạch tiếp tục cắn nuốt cung Nhân Ma, đại khái giống như ép mía vậy, hấp thu hết những thứ có ích với nó, hoặc là thứ nó để ý tới.
Còn những ‘bã mía’ đó đều được lưu trữ trong không gian ở trong kho tàng huyết mạch, Tô Minh chỉ cần nghĩ tới là có thể lấy ra.
Những ‘bã mía’ đó bao gồm những thứ như vách tường của cung Nhân Ma, đến lúc lấy ra cho bia Huyền Diệu cắn nuốt có thể giúp bia Huyền Diệu tiến hóa.
Một mũi tên trúng hai đích Không lãng phí một chút nào!
Đáng tiếc, cấp độ kho tàng huyết mạch quá cao, quá cao ngạo, cũng chỉ có thể để ý tới những thứ như cung Nhân Ma, cầu Thương Khung còn bằng lòng cắn nuốt một chút, những bảo bối khác căn bản nó đều không hứng thú.
Bằng không nếu như kho tàng huyết mạch
cắn nuốt nhiều hơn chút thì bản thân nó sớm đã đạt được lợi ích khống lô rồi.
Lúc này.
“Tô Minh, tuyệt vọng rồi à?! A! vẫn chưa xin tha mạng Ư? Không kêu rên ư? Mày còn đang đợi cái gì nữa?”, Cố Đình Tiêu đứng cách xa đột nhiên gào rống lên, có chút không khống chế được cảm xúc, đôi con ngươi yêu dị nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thanh âm quá lớn, oán độc, cực kỳ giận dữ.
Quả thực.
Động dụng cầu Thương
cắn nuốt nhiều hơn chút thì bản thân nó sớm đã đạt được lợi ích khống lô rồi.
Lúc này.
“Tô Minh, tuyệt vọng rồi à?! A! vẫn chưa xin tha mạng Ư? Không kêu rên ư? Mày còn đang đợi cái gì nữa?”, Cố Đình Tiêu đứng cách xa đột nhiên gào rống lên, có chút không khống chế được cảm xúc, đôi con ngươi yêu dị nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thanh âm quá lớn, oán độc, cực kỳ giận dữ.
Quả thực.
Động dụng cầu Thương
Khung sẽ phải trả cái giá rất lớn.
Tính toán và kỳ vọng hàng tỉ năm tan vỡ hết rồi.
Cảm xúc của Cố Đình Tiêu không cần nghĩ cũng biết thế nào.
Điều quan trọng là Tô Minh trong mắt hắn ta chỉ là một con rệp đáng chết, chỉ là thứ rác rưởi, là một con kiến mà thôi.
Nhưng kết quả…
Bây giờ, cầu Thương Khung đã xuất hiện, Cố Đình Tiêu chắc chắn một phần một tỷ rằng Tô Minh xong đời rồi.
Ăt chết không nghi ngờ.
Nếu đã biết kết cục của Tô Minh, vậy thì trước khi Tô Minh chết, CỐ Đình Tiêu muốn hung hăng sỉ nhục, làm nhục Tô Minh để trút hận trong lòng cũng là điều có thể hiểu được.
Dù sao, đã phải trả cái giá lớn như thế, nếu nhẹ nhàng ban cho Tô Minh cái chết thì quả thực là không cam lòng!
“Tôi nói này, Nhân Ma, anh chuyển thế luân hồi mấy chục lần, mấy trăm lần là để làm một nhân viên vận chuyển sao?1′, Tô Minh nhìn về phía Cố Đình Tiêu, sờ mũi nói, thần sắc có chút
quái dị.
Vận chuyển báu vật?
Đồng tử giao đồ?
Nhân viên vận chuyển? Nghĩa là gì? Cố Đình Tiêu căn bản nghe không hiểu…
Mãi đến ngay sau đó.
Thì thấy.
“Nuốt!”, Tô Minh quát lớn một tiếng, bá đạo mà tùy ý, hả hê mà lại nghiền ngẫm.
Cố Đình Tiêu mới giật mình tim đập thình thịch, tựa hồ hiểu
ra được ‘nhân viên vận chuyển’ mà Tô Minh nói nghĩa là gì.
Tô Minh lúc này giống như hóa thành miệng một cái động nuốt chửng trời đất đen ngòm.
Năng lượng kho tàng huyết mạch của Thiên Diễn chảy trong cơ thể Tô Minh hết sức cổ quái phóng thích ra lực cắn nuốt.
Bụng dưới đan điền của Tô Minh dường như hình thành nên một vòng xoáy hắc động.
Điều khủng bố đó là vòng xoáy hắc động đó trực tiếp khóa chặt lấy cầu Thương Khung.
“Vù…”, cầu Thương Khung
vậy mà lại có vẻ run rẩy, giống như bị trấn áp về mặt huyết mạch nên tỏ ra cực kỳ sợ hãi, dường như từ trong tiềm thức cầu Thương Khung đã cảm nhận được nguy hiểm.
Cố Đình Tiêu đương nhiên rất rõ cảm nhận của cầu Thương Khung.
Hắn ta cũng hiểu rõ cụ thể tim mình đập nhanh là vì cái gì?
Nhất thời, Cố Đình Tiêu khiếp sợ đến mức suýt nữa thì tim phổi nổ tung!
Sao có thể chứ?
Cố Đình Tiêu cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi và chấn động ngợp trời kia, vội vàng muốn thúc giục thu cầu Thương Khung về.
Thế nhưng.
Hắn ta vừa thu về thì mới phát hiện ra cầu Thương Khung hình như mất kiểm soát rồi, hắn dường như không điều khiển được cầu Thương Khung nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...