Sau đó, tâm trạng của Chu Kình lập tức xoay chuyển 180 độ.
Hoảng loạn, sợ hãi, van xin., nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm, đắc chí, khinh bỉ, tàn bạo đầy sát khí.
Chu Kình nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười gằn: “Nên mới bảo trời không tuyệt đường người, Tô Minh à! Mày có mạnh hay biến thái cỡ nào thì cũng sống trong thế giới Đại Thiên thôi! Mày không thoát khỏi thế giới này đâu! Chấp nhận số phận đi! Nếu giờ mày muốn giết tao, tao đoán mày sẽ không làm được! Dù tao có đứng tại đây,
không trốn hay tránh mặc mày chém giết thì mày cũng không làm được đâu, ha ha ha ha…”
Chuyển biến bỗng xảy ra một cách hết sức kỳ lạ.
Dù sao, cả 10 tỷ người đang có mặt ở đây, bao gồm Đạm Đài Vô Tình, Đạm Đài Chân Thương và đám lão tổ của tộc Đạm Đài, hay thậm chí là Chu Thủ Hạnh cũng không hiểu tại sao cảm xúc của Chu Kình lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Lẽ nào là bị dọa đến phát điên? Trong giây phút sống còn, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa?
Chỉ có Tô Minh vẫn bình tĩnh không chút ngạc nhiên, dường như đã đoán được từ trước?
Ngay khi tất cả mọi người đang hết sức kinh ngạc thì Tô Minh bỗng nở nụ cười vừa khinh bỉ lại châm chọc, liếc nhìn chân trời nói: “Lần này định tự mình ra tay?”
Đúng vậy, ý chí đại đạo định tự mình ra tay!
Ý chí đại đạo muốn bảo vệ Chu Kình vì trên người hắn có số mệnh trời cho.
Nếu Chu Kình chết trong tay Tô Minh thì mức độ nắm giữ thế giới Đại Thiên của ý chí đại đạo sẽ giảm xuống,
mà còn giảm xuống rất nhiều.
Đây chắc chắn không phải điều mà nó muốn nhìn thấy.
Thế nên, nó đã bị ép đến không còn cách nào, đành tự mình ra tay.
Đương nhiên, vì rất nhiều hạn chế nên dù nó ra tay cũng chỉ động tay động chân được một chút, không thể ảnh hưởng tới kết quả.
“Chu Kình, nếu tôi nói nó không bảo vệ được anh, anh tin không?”, Tô Minh khẽ cười, nói.
Chu Kình bất chợt rùng mình, hắn chưa kịp nói gì thì một bóng người bỗng xuất hiện một cách kỳ lạ bên cạnh.
Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.
Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cấn hả? Ha ha… Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác.
Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?”
Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp
Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.
Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cấn hả? Ha ha… Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác.
Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?”
Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp
Mộ Cẩn!
Hắn ta chính là Nhân Ma chuyến thế làm người! Mang trong mình cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn!
Lúc này đây, cả người Tô Minh đều sởn gai ốc.
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiếm! Cơ thể như réo vang lên hồi chuông cảnh báo cấp một.
Thiên nữ tiên bối, sao tôi lại cảm thấy vô cùng nguy hiếm vậy?”, Tô Minh thầm hỏi Thiên nữTạo Hóa.
Thiên nữ Tạo Hóa bỗng la lên: “Nhóc Tô! Đương nhiên nguy hiếm rồi, có khi anh sẽ chết ở đây đấy! Nhưng, đi kèm với sự nguy hiểm chính là cơ hội.
Lúc này là số kiếp lớn nhất từ trước đến nay của anh, có người nóng lòng tặng vài món bảo bối quý lòng tặng vài món bảo bối quý nhất nền văn minh Xương cho anh đó! Lỡ anh sống, mà còn giết chết được đối phương thì cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn đều là của anh! Tóm lấy, quơ hết cả đám cho tôi, không thể bỏ qua kiện nào hết.
Cơ hội cực kỳ hiếm có đó…”
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lộ ra vẻ phấn khích hiếm thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...