Sau đó, hắn ta cũng không chờ Tô Minh trả lời, lại đâm ra một kích.
Trông thì như thuận tay đâm
ra, nhưng lại cực kỳ mạnh.
Đôi mắt Tô Minh bừng sáng.
Hết sức chấn động!
Anh rõ ràng cảm giác được một kích kia của đối phương còn mạnh hơn ban nãy, nên nào dám chần chờ, dùng hết sức mạnh, giơ Ma La Kiếm lên chống trả.
Lại “Keng!” một tiếng.
Tô Minh lùi về sau 7 bước.
Càng ngày càng cố sức.
Hầu như cứ mỗi bước, cả
người anh lại nứt toát ra, may mà đã lập tức khôi phục.
Sau khi lùi lại 7 bước, cơ thể anh đã vỡ ra 7 lần.
Sắc mặt Tô Minh ngày càng tái nhợt bởi vì bị thương nặng.
Tuy cơ thể đã nhanh chóng khôi phục, nhưng lại không thể hoàn hảo như ban đầu, có lẽ vì vỡ ra 7 lần, rồi lành lại đã tốn một chút căn nguyên máu thịt.
Dù chỉ tốn một phần ngàn, lại vẫn là đã tiêu hao.
Phải mất hai ba ngày dùng một số đan dược và bảo vật, hay hấp thu thứ gì như hỏa tinh mới
bổ sung được phần căn nguyên bị mất đi.
Chỉ tiêu hao chút căn nguyên máu thịt cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Ma La Kiếm thì lại là chuyện lớn.
Điều kiện sử dụng nó cực kỳ khắc nghiệt, phải ở trạng thái đỉnh mới được, dù kém một phần ngàn kia cũng không được.
“Mẹ kiếp!”, Tô Minh nghiến răng, mồm đầy máu, cả người rét run.
Anh đã bị dồn vào đường cùng.
Một khi không thể sử dụng Ma La Kiếm và bia Huyền Diệu thì phải làm sao đây?
Dường như chỉ có thể dùng phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Có điều… vẫn là câu kia, dùng cũng chẳng có ích gì, đám ông lão Côn u vẫn như hổ rình mồi ở kia kìa.
“Có vẻ cậu bị thương quá nặng, tuy cơ thể khôi phục, lại vuột mất cơ hội sử dụng thanh kiếm kia.
Xem ra hôm nay, cậu sẽ không thể dùng nó nữa”, Đế Côn Đằng liếc nhìn Ma La Kiếm trong tay Tô Minh với ánh mắt đầy tham lam.
Tô Minh vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng Ma La Kiếm lại hóa thành vòng tay, đeo vào cổ tay anh.
“Còn con bài chưa lật nào nữa không? Không thì, có lẽ kích thứ ba của tôi sẽ chấm dứt mạng sống của cậu đó”, ánh mắt Đế Côn Đằng lạnh lẽo, nhàn nhạt nói.
Hắn ta chưa nói xong thì.
Vèo!
Kích thứ ba đã đâm tới.
Thần chết như hiện ra.
Tô Minh ngửi được mùi vị của cái chết, của quy luật tử vong.
“Khốn kiếp!”, Thiên nữ Tạo
Hóa nóng nảy, định ra tay, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng cả người Tô Minh lại run lên, nói: “Cứ từ từ, kho tàng huyết mạch bỗng dưng rục rịch một cách kỳ lạ!”
Thịch! Thịch! Thịch!
Trái tim Tô Minh đập thình thịch, ngày càng dồn dập.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh đang rít gào như muốn nổ tung.
Trong giây phút sống còn và ngửi được mùi vị của cái chết, cuối cùng kho tàng huyết mạch
cũng không ngồi yên nổi.
Tô Minh rõ ràng cảm giác được lúc này máu thịt, kinh mạch, chân khí… đều đang điên cuồng tinh lọc, tăng vọt.
Cả người anh nóng rực dữ dội như bị đốt cháy.
Giờ đây, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Tô Minh đứng sững tại chỗ.
Nhưng thực tế, vì kho tàng huyết mạch bỗng dưng bùng nổ nên anh mới chìm trong một không gian kỳ lạ.
Không hiểu sao, tư duy, suy nghĩ của Tô Minh chợt bước vào một thế giới đầy máu.
Thoáng chốc, kích thứ ba đã đâm tới trước mặt Tô Minh.
Trong giây phút ấy, mũi kích lại… lại… lại lập tức tan rã biến mất trước mặt Tô Minh.
.