“Tôi là Đế Côn Đằng!”, thanh niên chậm rãi hạ xuống, vẻ ngoài hắn ta rất tuấn tú, hơn nữa còn là loại sắc bén, đánh sâu vào thị giác người xem, đặc biệt là đôi con ngươi màu đen kia, bên trong như chứa cả địa ngục.
Khí thế cả người thanh niên ẩn đi.
Lưng đeo một trường kích màu bạc, ánh lên vẻ sắc bén và như cộng hưởng quy luật của đất trời.
“Anh, sao… Sao anh lại xuống đây?”, Côn Thương hết sức kích động.
Người trước mặt chính là kẻ xuất sắc trong thế hệ trẻ của tộc Đế Côn ở vực Hỗn Độn, chắc phải nằm trong top 10, cực kỳ mạnh!
Hồi đó, khi hắn còn đang tu luyện ở tộc Đế Côn, lúc bắt đầu còn kém hơn cả người hầu của con vợ kế trong tộc.
Hơn nữa, lại đến từ thế giới Đại Thiên nên đã bị khinh bỉ cùng xa lánh rất nhiều.
Sau đó vì một lần ngoài ý muốn, hắn giúp Đế Côn Đằng một việc nhỏ, từ đó Đế Côn Đằng đã che chớ cho hắn.
Cuối cùng, hắn cũng có thể sống trong tộc Đế Côn mà không bị bắt nạt nữa, võ đạo cũng bắt đầu tăng tiến.
Côn Thương vô cùng kính trọng, tôn sùng và kính nế Đế Côn Đằng.
Trong lòng Côn Thương, tương lai dù bản thân chỉ đạt tới một phần trăm so với Đế Côn Đằng, hắn có chết cũng không tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, Đế Côn Đằng thế mà lại đi tới thế giới Đại Thiên và vào ngay giây phút sống còn của mình.
Côn Thương vừa kích động vừa cảm động, không nói nổi nên lời.
“Côn Thương, cậu khiến tôi thất vọng quá.
Tốt xấu gì tôi cũng đã từng chỉ bảo cho cậu ba năm, kết quả là chỉ đối mặt với một con kiến như thế mà
cũng bị nghiền áp đánh bại, thậm chí gần chết, hừ!”, Đế Côn Đằng hừ một tiếng, liếc Côn Thương.
“Anh, khiến anh thất vọng rồi!”, Côn Thương xấu hổ cúi đầu.
Trước đó vì cảm xúc gần như sụp đổ nên nhập ma, giờ phút này, đã bình tĩnh lại rất nhiều.
“Trở về sẽ dạy cho cậu một bài học”, Đế Côn Đằng lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: “Chàng trai, mặc dù Côn Thương là đồ vô dụng nhưng vẫn chảy trong mình dòng máu tộc Đế Côn tôi, không thể để người khác tùy ý đánh giết được”.
“Sau đó thì sao?”, Tô Minh nhìn thẳng vào Đế Côn Đằng, mặt mày lạnh tanh, nhưng trong lòng đã dấy lên một cảm giác nguy hiểm.
Đối phương mang lại cho Tô Minh cảm giác cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.
Giống như có thế quyết định sự sống còn của anh.
Mặc dù đối phương nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng trên thực tế hân ta đã mây triệu tuối rồi.
Đâu tiên, về cảnh giới võ đạo, không ngờ đối phương lại đạt tới cảnh giới Dung Đạo.
Cảnh giới Đạo chia thành Văn Đạo, Hằng Đạo và Dung Đạo.
Dung Đạo là một cảnh gỉởỉ lớn cuối cùng trong cảnh giới
Đạo.
Đương nhiên là cực kỳ mạnh.
Huống chi, đối phương không chỉ là cảnh giới Dung Đạo mà còn là cảnh giới Dung Đạo tầng bốn.
Thậm chí Tô Minh còn có một loại trực giác mãnh liệt rằng sức chiến đấu thực tế của đối phương còn vượt xa cả cảnh giới đó.
“Nhóc Tô, nên dùng phân thân Hỗn Độn Long Quy kia rồi”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở anh nhưng Tô Minh từ chối.
Bởi vì anh biết rõ một khi bân thân dùng thần hồn phân thân Hỗn Độn Long Quy thì ông lão Côn u và mấy lão quái vật khác trong tộc Côn Hỗn Độn đều sẽ ra tay.
Bây giờ hai phe đều ngầm thỏa thuận sẽ không ra tay.
“Cậu nhóc, để tôi dạy bảo cậu nhé”, ngay sau đó, đột nhiên Đế Côn Bằng nhếch miệng cười lộ ra sát khí nói.
Hắn ta vừa nói thì.
Vèo!
Trường kích sau lưng hắn ta nhoáng lên, rồi cầm trong tay đâm thẳng về phía Tô Minh.
Đế Côn Đằng vừa đánh ra kích này thì khoảng hàng tỷ đường không gian giao nhau bắt đầu nứt ra.
Biến thành hư vô, Hỗn Độn sôi trào.
Ý chí võ đạo của thế giới Đại Thiên bị nghiền nát thành từng mảnh từng mảnh.
Ngay cả quy luật Đại Đạo cũng có rất nhiều cộng hưởng nứt vỡ.
Chỉ thấy mũi kích đâm về phía trước lóe lên vẻ sắc lạnh như sao băng.
Nó đã gần như ở ngay trước người Tô Minh.
Rõ ràng chỉ là một kích nhưng loại cảm giác nguy hiếm này lại giống như một vụ nổ của hàng loạt tầng võ đạo xếp chồng lên nhau.
Sức công phá khủng bố đó cho dù là đẳng cấp lão quái vật như ông lão Côn u, Phó Nhị Điện Chủ cũng phải nhìn bằng ánh mắt hết sức nghiêm trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...