Mặc dù từng nghe nói đến hồn kỹ nhưng nó thuộc về cấp bậc khác, căn bản không chạm đến được.
Tô Minh có mạnh, có yêu nghiệt và thần kỳ đến mấy thì cũng không thể ở trên thần hồn
được.
Côn Thương dùng đến hồn kỹ, hoàn toàn không xuất chiêu theo cách thông thường.
“Tô Minh! Chạy đi!”, lúc này Đạm Đài Vô Tinh mất kiểm soát, hét lớn.
Cô ta từng đọc về thần hồn và hồn kỹ tấn công.
Nó mạnh đến nỗi không thể chắn lại được.
Hơn nữa tính sát thương rất cao.
Một khi hồn kỹ tấn công vào thần hồn của Tô Minh thì có lẽ Tô Minh sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vì vậy, Đạm Đài Vô Tình vô cùng sốt sắng.
Nhưng… Tưởng chừng Tô Minh đang bị khóa chặt nhưng anh lại cứ đứng đó không nhúc nhích.
Mất hồn?
Bị dọa chết khiếp sao?
Tại sao không chạy? Không tránh?
Trong chớp mắt, dưới cái nhìn của mọi người, lôi mãng thần hồn to lớn và không chút kiêng kị lao vào thần hồn của Tô Minh.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, tất cả xong rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Đài Vô Tình tái nhợt đi.
Thân người Tân Lưu Ly run rẩy, đờ đẫn.
Pha đảo ngược tình thế rất đột ngột.
Tô Minh bị giết rồi ư?
“Ha ha! Ha ha…”, lúc này Côn Thương ngây người ra, sau đó bật cười như điên.
Hắn kích động không thể kìm chế.
ông lão Côn u và Côn Vô Vi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không còn nguy hiểm nữa.
Còn Phượng Nguyên thì kích động suýt ngất xỉu.
“Diệp Mộ Cẩn à Diệp Mộ Cẩn! ĐỒ tiện nhân đáng chết ngàn lần.
Nhìn thấy gì chưa? Người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô cũng bị giết rồi.
Ha ha… Nhìn thấy gì chưa? Người đàn ông của cô xuống địa ngục đoàn tụ với cô rồi? Có vui không? Ha ha…”, Phượng Nguyên nắm chặt nắm đấm, vừa khóc vừa cười như bị thần kinh.
“Tiếc cho một yêu nghiệt siêu cấp”, Trần Ngu Lễ thở dài, không khỏi nhắc nhở Tùy Y Nhân: “Nhìn thấy chưa? Sau này giao đấu với Côn Thương nhất định phải nhớ kỹ thần hồn của hắn”.
Đúng lúc này…
Đúng lúc tất cả mọi người đang tiếc nuối và thở dài cho cái chết của Tô Minh thì…
Đúng lúc mọi người đang với cảm xúc hỗn độn bởi pha bẻ lái đột ngột của Côn Thương thì…
Đột nhiên, Côn Thương đang kích động và bật cười ha hả, lúc này lập tức thu lại nụ cười.
Nụ cười trên mặt tắt ngấm và biến thành nỗi tuyệt vọng.
Hắn không dám tin, hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Minh, ấp úng hỏi: “Anh… Anh đã làm gì? Thần hồn của anh không hề bị thương ư?”
Côn Thương sợ đến nỗi đông máu.
Hắn đã cảm nhận được gì? Thần hồn của mình, thần hồn chín lần luân hồi của mình… Không còn nữa!
Đã mất liên kết một cách khó hiểu.
Thần hồn của Côn Thương vốn có chín lần luân hồi nên vô cùng mạnh, vốn có 100 % sức mạnh.
Ban nãy thần hồn tấn công rời khỏi cơ thể nên chắc mang theo 95%.
Hiện giờ bản thân Côn Thương còn lại 5% sức lực.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi giết chết Tô Minh thì 95% kia sẽ quay trờ về.
Nhưng lúc này hắn phát hiện ra, 95% thần hồn đó không còn nữa.
Sau khi nó đi vào thần hồn của Tô Minh thì đã bị mất liên kết, như đá chìm xuống biển sâu.
Chuyện này… Đúng là khủng khiếp.
Lúc này, cùng với tiếng hét thất thanh của Côn Thương thì không khí thay đổi khác thường.
Từng ánh mắt run rẩy nhìn về phía Tô Minh.
.