Ngay sau đó.
“Nếu anh Côn Thương đã mời tôi lên ngồi thì nếu từ chối lại thành bất kính rồi”, Tô Minh gật đầu với Đạm Đài Vô Tình, lại nhìn thoáng qua Tần LƯU Ly, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông đi về phía sân thủy tinh.
“Tô Minh, ngồi bên cạnh tôi này”, Đạm Đài Vô Tình mở miệng nói, lại một lần nữa khiến đám đông chấn động.
Dù sao thì vừa rồi cô ta giúp Tô Minh làm Phượng Nguyên bẽ mặt cũng đã khiến tộc Côn Hỗn Độn có chút mất mặt.
Kết quả bây giờ Đạm Đài Vô Tình lại còn mời Tô Minh ngồi cạnh cô ta.
Điều này lại lần nữa vả vào mặt tộc Côn Hỗn Độn.
Giống như nói cho mọi người biết quan hệ của Tô Minh và cô ta không hề cạn.
Cũng khá bá đạo.
Nhìn thấy điều này, ngay cả vẻ mặt của ông lão Côn u cũng có hơi khó coi, liếc Đạm Đài Vô Tình.
“Vô Tình, cô đùa như vậy sẽ đắc tội với tộc Côn Hỗn Độn đó”, Tô Minh cũng không chối từ, đi tới ngồi xuống chỗ ngồi Đạm Đài Vô Tình giữ cho mình, nhịn không được cười khổ nói.
“Không sao đâu”, Đạm Đài Vô Tình nở nụ cười, chẳng qua chỉ là lóe lên rồi lại biến mất.
Cô ta cũng không thích cười, bởi vì đẹp quá cho nên chỉ cần hơi cười một cái cũng dễ dàng khiến rất nhiều người ngây ngần, hồn vía lên mây nhìn chằm chằm cô ta, cô ta không thích.
Tiếp đó Đạm Đài Vô Tình lại nhướng mày rồi nói: “Tô Minh, anh không nên tới, đây là một cái bẫy”.
Cô ta vừa nói vừa liếc chú rể Côn Thương ở phía xa: “Côn Thương cũng không đơn giản”.
“Không sao”, Tô Minh lại cười.
Ngay cả Đại Đạo cũng đều tính kế mình và Thiên Nữ tiền bối, sao còn sỢ một tên Côn Thương chứ? Huống chi mấy tiếng dọc đường, anh đã có thu hoạch rất lớn!
Bia Huyền Diệu đã trở thành pháp bảo bản mạng của Tô Minh.
Trái với lúc trước, bây giờ Tô Minh sử dụng bia Huyền Diệu về tốc độ hay độ linh hoạt đều không chỉ đáng sợ hơn gấp mười!
Có thể nói là vừa nghĩ, bia Huyền Diệu đã thực hiện.
Bia Huyền Diệu tự do tự tại giữa mọi không gian, không gì cản nổi.
Đơn giản là bia Huyền Diệu trở thành pháp bảo bản mạng nên toàn bộ sức chiến đấu của Tô Minh đã tăng lên ít nhất gấp ba.
Cực kỳ khoa trương.
Hơn nữa, điều khiến anh kinh ngạc và vui vẻ hơn chính là…
Vì bia Huyền Diệu trở thành pháp bảo bản mạng của Tô Minh nên Tô Minh cũng chiếm được một ít chỗ tốt từ bia Huyền Diệu,
thuật đại đạo cấm kỵ để đoán con đường võ đạo tương lai của Tô Minh.
Kết quả là… bị cắn trà!
Lão tổ kia của hoàng triều Bất Tử bị cắn trả.
Hơn nữa, lão tổ còn cho cô ta ba đánh giá: không thể suy đoán, khó lường, cực kỳ khủng bố.
Chính vì nguyên nhân này mà Đạm Đài Vô Tình quyết định liều lĩnh trả giá lớn để qua lại thân thiết với Tô Minh.
Giờ phút này, Phượng Nguyên đã ghen tỵ, giận dữ đến nỗi suýt không giữ nổi bình tĩnh.
Cô ta cẩn thận huých nhẹ Côn Thương bên cạnh: “Anh Thương, khi nào cái tên Tô Minh kia mới có thể chết?”, cô ta thật sự không chờ nổi nữa.
“Bình tĩnh, đừng làm mất mặt”, Côn Thương thản nhiên nói.
Trong lòng hắn lại hết sức khó chịu với sự thất lễ vừa rồi của Phượng Nguyên.
Chẳng có chút lòng dạ hay nhẫn nhịn gì cả, suýt thì thành trò cười rồi.
“Vâng”, cờ thể Phượng Nguyên run lên, bình tĩnh lại rất nhiều.
Mặc dù Côn Thương quát lớn và khó chịu với Phượng Nguyên nhưng cũng ngày càng muốn giết Tô Minh.
Phượng Nguyên quá ngu..