Bia Huyền Diệu trấn áp xuống.
Hai người bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám bị nghiền nát thành hư vô.
Xung quanh toàn bộ sân võ đạo Tạo Hóa
Yên lặng.
Yên lặng như thần chết đến.
Yên tĩnh như sa mạc bị phong hóa qua chục nghìn năm.
Yên tĩnh như tâm thần bị lấy ra, thần hồn bị xé nứt, máu thịt bị phơi khô.
Chỉ còn lại từng đôi mắt kinh ngạc đỏ như máu nhìn về phía Tò Minh.
Bao gồm cả đám người Hương Tuyết Tiên Tử, Chu Tiến đều biến thành đồ ngốc, mặc dù đã thấy được sức mạnh của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc từ trong đá giữ ảnh rồi.
Nhưng sao có thể chấn động bằng nhìn trực tiếp ở hiện
trường chứ?
Tò Minh giống như ma thần giáng lâm, vô cùng mạnh mẽ, giết hết tất cả.
Quá mạnh.
Vò địch.
Mà Nhan sở Ngọc không hiếu Tô Minh lắm, giờ phút này cũng đang ngơ ngác và sắp sửa hôn mê.
ở trong mắt Nhan sở Ngọc, đừng nói là người bảo vệ của Tử Hoàn và Thất điện tử, cho dù là Tử Hoàn và Thất điện tử, chỉ cần thổi một hơi là đã có thế tiêu
diệt toàn bộ Ngưỡng La Thiên fÔi.
Tử Hoàn và Thất điện tử đã là người mạnh nhất mà Nhan sở Ngọc có thế tưởng tượng.
Kết quả thì sao?
Trước mắt…
Bất kỳ ngôn ngữ và cảm xúc nào đều không thế hình dung sự chấn động đó.
Tô Minh giống như đã mở cánh cửa của một thế giới võ đạo khác ra cho Nhan sở Ngọc.
“Vì sao không nhân cơ hội
trốn thoát?”, trong sự yên tĩnh, một tay của Tô Minh kẹp lấy Thất điện tử, mà ánh mắt thì nhìn về phía Tống Quỳnh cách đó không xa.
Là người có cảnh giới bán bộ Hằng Đạo.
Vừa rồi lúc anh nghe thấy bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín và hai người bảo vệ của Tử Hoàn hét lên, cho dù Tống Quỳnh có cơ hội chạy trốn, anh cũng không có quá nhiều sức lực để ngăn cản.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Quỳnh lại không chạy trốn.
Không chỉ không chạy trốn, mà còn không bắt tay với bà lão và hai người bảo vệ của Tử Hoàn để đánh mình.
Ngược lại giống như một người đứng xem, để mặc các chiêu khóa chặt Tô Minh tan thành mây khói.
Ánh mắt của Tống Quỳnh có chút phức tạp, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn và tang thương là vẻ đắng chát: “Tôi có cảm giác, cho dù tôi có chạy trốn, thì dựa theo tính cách của cậu Tò, chắc cũng sẽ đuổi giết đến tận Thần La Thiên của bản cung, giết chết bản cung, mà có thanh kiếm này, cậu muốn giết bán cung, thậm
chí là tiêu diệt toàn bộ Thần La Thiên đều dễ như trở bàn tay”.
Trong lúc nói chuyện, Tống Quỳnh còn kinh ngạc nhìn thoáng qua Ma La Kiếm trong tay Tò Minh, chỉ mới nhìn một chút mà như muốn nố tung!
Quá đáng sợ.
Quá mạnh.
Cho dù giờ phút này Ma La Kiếm kia không hướng về bà ta, bà ta cũng phải sợ vỡ mật.
Tại sao trên đời này lại có binh khí khủng bố nhưthế?
Quan trọng là tại sao cậu thanh niên Tô Minh lại có thể nắm thanh kiếm này trong tay được?
“Thông minh lắm”, Tô Minh khen Tống Quỳnh một câu.
“Cậu Tô, có thế tha cho thân già một mạng không?”, trong giọng nói của Tống Quỳnh có vẻ cầu khẩn: “Nể mặt thân già rất biết điều đi”.
“Nhưng trước đó tôi đã nói rồi, trong ba giây mà bà không đi thì sẽ chết, nếu tha mạng cho bà thì tôi sẽ nuốt lời, mà tôi lại không thích nuốt lời lắm”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Cậu Tô, hay… hay là cậu gieo vào trong thần hồn Thức Hải của tôi một hạt giống thần hồn khống chế tính mạng tôi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào đi, mạng sống của tôi nằm trong tay cậu, kể từ hòm nay thân già và Thần La Thiên sẽ phụ thuộc vào cậu Tô, làm nô lệ cũng được, cậu Tô, như vậy được không?”, Tống Quỳnh cắn răng, lên tiếng nói.
Vì để sống sót, bà ta cũng rất liều mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...