Ngày thứ tám.
“Ha ha ha, tới sớm không bằng tới đúng lúc, ông đây tới cũng rất đúng lúc”, đó là một ông lão thọt chân mặc áo choàng màu xám, trong tay cầm một hồ lô rượu màu máu, nâng lên uống một ngụm lớn, ông ta cười lớn, phá không mà đến, sau đó tham lam nhìn lướt qua tấm bia đá màu tím kia: “Hỏa chủng cấp đạo! Tốt! Tốt! Tốt!”
Điều khiến cho kẻ khác kinh hãi chính là, ông lão thọt chân
này có cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín đỉnh phong, khí tức còn mạnh hơn so với bà lão bên người Thất điện tử kia.
Õng lão thọt chân này phải hơn mấy trăm nghìn tuổi rồi.
“Lão Vương, trong cuộc tranh đoạt của mấy người trẻ tuổi như thế này, ông mà xuất hiện thì không tốt lắm đâu nhỉ?”, Tử Hoàn quát lớn, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Tam hoàng tử nói đùa, loại bảo bối như hỏa chủng cấp đạo này, còn phân chia thế hệ trước, thế hệ sau gì chứ? Ha ha…”, ông lão thọt chân kia chính là Vương
Truỳ, là một tán tu, danh tiếng ở đại thế giới cũng không nhỏ, người này đam mê uống rượu, là một tên quỷ rượu, đồng thời cũng là người máu lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, yêu thích giết chóc, tính cách cực kỳ tàn nhẫn và điên cuồng, trêu chọc phải ông ta, nếu không một lần đánh chết thì sẽ gặp phải mối phiền phức cực lớn, ngay cả một sô’ người ở tầng cao cấp cũng không muốn trêu chọc vào người này.
“Hừ”, Tử Hoàn hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm
Vương Truỳ thọt chân đi đến giữa sân võ đạo Tạo Hoá, không
ngồi xếp bằng trên mặt đất mà tự nhiên ngửa cổ uống rượu của mình.
Ngày thứ chín.
“Hỏa chủng cấp đạo này là của bản cung”, hòm nay chính là ngày hỏa chủng cấp đạo mãnh liệt nở rộ, cũng chính vào ngày hòm nay, một người phụ nữ trung niên đạp gió mà đến, người này mặc trên người trang phục đẹp đẽ, quý giá, đầu đội vương miện, khí chất cao quý mà bá đạo, hơi thở hùng hậu quấn quanh thân, khiến cho kẻ khác không khỏi sợ hãi.
Đúng là cảnh giới bán bộ
Hằng Đạo.
Sau cảnh giới Văn Đạo chính là cảnh giới Hằng Đạo.
Cảnh giới bán bộ Hằng Đạo, ở đại thế giới cũng được xem như là bá chủ một phương.
Mà người phụ nữ trung niên này có thân phận cũng không đơn giản, chính là người đứng đầu Thần La Thiên, tầng cao nhất của đại thế giới, Tống Quỳnh.
Người đứng đầu các tầng đều lần lượt xuất hiện.
Chỉ có thể nói hoả chủng
cấp đạo có sức hấp dẫn thật lớn.
“Tống Quỳnh, bà cũng đến sao? Các người đều không có tư cách đế tranh đoạt”, Thất điện tử sắc mặt âm trầm quát lớn.
“Bản cung không có thế lực hùng mạnh chống lưng như Thất điện tử và Tam hoàng tử, có được tài nguyên võ đạo vô tận, vậy nên bản cung chỉ có thể tự mình ra ngoài đi tìm tài nguyên võ đạo, lại nói, bản cung cũng thật đáng thương mà”, Tống Quỳnh cười nói, đôi mắt nhuốm màu tang thương nhìn lướt qua tấm bia đá màu tím kia, ánh mắt tràn đầy kiên định và khát vọng.
“Bà…”, Thất điện tử vừa định nói thêm điều gì đó.
Thì đột nhiên.
Dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm.
Tò Minh vẫn ngồi xếp bằng tu luyện ở nơi nào đó đột nhiên mở mắt.
Đứng lên.
“Được rồi, hỏa chủng sắp xuất hiện, mấy người không cần nhiều lời nữa, đều cút hết đil”, Tô Minh thản nhiên nói.
Giọng điệu rất nghiêm túc.
Không có chút ý vui đùa
nào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...