“Khá náo nhiệt! Năm đó, Nhan Tố Thanh ở lại Ngưỡng La Thiên, Ngưỡng La Thiên rất cũ nát, căn bản không có ai cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói, có chút hoài niệm: “Đến Nhan Lâu đi! Ha ha! Nhan Tố Thanh năm đó nấu ăn ngon lắm.
Năm đó hình như cô ta còn xây dựng lên một cái có tên là Nhan Lâu, kinh doanh khách sạn quán ăn nữa.
Anh đến nếm thử xem”.
“Được!”, Tô Minh có chút
mong đợi, hỏi một người bên đường nên biết được vị trí của Nhan Lâu.
ở tầng một của Nhan Lâu…
“Cô chủ! Xin… Xin cô đợi một lát”, chủ nhân của Nhan Lâu lúng túng nói: “Tạm thời mấy cậu chủ cô chủ kia vẫn đang ăn cơm nói chuyện”.
Nhan sở Ngọc không nói gì nhưng trong lòng thấy vô cùng nhục nhã.
Rõ ràng đám người kia đến với dã tâm muốn đào sân võ đạo Tạo Hóa, vậy mà cô ta chỉ có thể cười gượng đón tiếp,
thậm chí còn phải đợi chờ như người hầu thế này.
Nhan sở Ngọc nắm chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng khao khát mình có thực lực.
Nói cho cùng thì chỉ quan trọng ở một từ ‘thực lực’.
Trong thế giới võ đạo chỉ coi trọng võ đạo như thế giới Đại Thiên thì nắm đấm mới chính là chân lý.
“Ha ha! Nhan sở Ngọc! Hình như cô có chút bất mãn”, Nhan Nguyệt cười nói với vẻ bất cần.
Cô ta là người biết rõ, cô ta và Nhan sở Ngọc là nhân vật nhỏ
không có tư cách đi quấy rầy đám cậu chủ Chu, cậu chủ Hình và Hương Tuyết Tiên Tử.
Vậy thì có gì bất mãn chứ?
Con người quý nhất là tự biết mình là ai.
Nhan sở Ngọc hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cảm xúc, đồng thời đang nghĩ nên làm như thế nào mới có cơ hội tránh được việc sân võ đạo Tạo Hóa bị đào lên.
Cô ta nghĩ và nghĩ…
Một hồi sau, Nhan sô Ngọc không nghĩ ra bất cứ cách nào
mà càng nghĩ càng tuyệt vọng.
Đột nhiên…
Chủ nhân của Nhan Lâu khẽ run rẩy, vội lên nghênh đón, nịnh hót chào hỏi.
Còn Nhan Nguyệt thì vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, nói: “Anh Kinh Hồng… Sao anh lại đến đây? Nguyệt Nhi vui lắm, cứ tưởng không bao giờ được gặp lại anh nữa”.
Nhan Nguyệt vừa vui mừng vừa kiêu ngạo như con thiên nga trắng rồi hừ lạnh một tiếng về phía Nhan sở Ngọc, sau đó cất bước đi về phía người trẻ tuổi
mặc áo bào màu tím kia.
Người đó mặc dù tươi cười ôm chặt eo Nhan Nguyệt nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía Nhan sở Ngọc.
Người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím này tên là Diêu Kinh Hồng, là đệ tử ngoại môn của học viện Thiên Uyên.
ở bên ngoài thì hắn ta được coi là yêu nghiệt siêu cấp nhưng trong học viện thì chỉ miễn cưỡng đứng ôtầng trung, thậm chí còn không có tư cách được tăng lên làm đệ tử nội môn.
Địa vị ở học viện không cao nên hắn ta thích ra ngoài hơn.
It nhất ra bên ngoài hắn ta cũng được mọi người kính trọng.
Đặc biệt là với bộ võ phục của học viện Thiên Uyên cũng khiến hắn ta oai hơn rất nhiều.
Mấy năm trước, hắn ta từng gặp Nhan Nguyệt ở một tầng võ đạo.
Lần đó ông nội của Nhan Nguyệt cũng chính là đại trưởng lão của nhà họ Nhan dẫn cháu gái đến tham dự lễ mừng thọ của một người bạn.
Đại trưởng lão của nhà họ Nhan vừa hay cũng là trưởng bối của Diêu Kinh Hồng, Diêu Kinh Hồng cũng tham dự tiệc mừng
thọ đó.
Vì vậy Diêu Kinh Hồng và Nhan Nguyệt mới biết nhau.
Nhan Nguyệt cũng khá xinh đẹp nên Diêu Kinh Hồng vẫn nhớ.
Lần này nhận lời mời của người anh em tốt là Chu Tiến, nói là bên dưới sân võ đạo Tạo Hóa có bảo vật nên hắn ta cũng muốn đến xem sao.
“Cô gái này là?”, ánh mắt của Diêu Kinh Hồng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn Nhan sở Ngọc với vẻ vui mừng và hiếu kỳ…
Không ngờ lại gặp được cô muốn xem sao.
“Cô gái này là?”, ánh mắt của Diêu Kinh Hồng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn Nhan sở Ngọc với vẻ vui mừng và hiếu kỳ…
Không ngờ lại gặp được cô gái tuyệt sắc ở nơi nhỏ như này?.