“Cô nghĩ sao?”, Nhan
Nguyệt cười với vẻ bỡn cợt, bán tin này ra thì ông nội sẽ có được lợi ích lớn mà không thiệt gì.
Dù sao thì cũng tại Nhan sở Ngọc và Nhan Thiên Dịch ngăn cản nên nhà họ Nhan mới không có cơ hội đào sân võ đạo Tạo Hóa lên.
Kể cả có đào thì bảo vật cũng chỉ có thể rơi vào tay Nhan Thiên Dịch và Nhan sở Ngọc thôi.
Nếu đã vậy, bán tin tức đi thì chẳng phải cô ta và ông nội sẽ kiếm lãi lớn sao?
“Nhan sở Ngọc! Chẳng phải cô rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì đi ngăn cản cậu chủ Chu, cậu
chủ Hình và tiểu công chúa Hương Tuyết Tiên Tử đến đào sân võ đạo Tạo Hóa đi.
Ha ha.
Nếu thật sự không được thì cô đi cầu xin ân nhân Tạo Hóa’ gì gì đó hiển linh giúp cô ngăn cản những thiên tài kia đi…”, Nhan Nguyệt cười chế giễu rồi nhìn Nhan sở Ngọc, giọng nói quái dị, đặc biệt là nhắc đến ân nhân Tạo Hóa’ với vẻ không tin.
Sắc mặt Nhan sô Ngọc trở nên lạnh lùng, hận nỗi không thể giết chết Nhan Nguyệt.
Nhưng bên cạnh Nhan Nguyệt có người bảo vệ vô cùng mạnh.
Vì vậy Nhan sở Ngọc không làm được.
“Dẫn tôi đi!”, giọng nói Nhan Sở Ngọc khàn khàn, nhìn Nhan Nguyệt, nói.
Nơi này đông người, tu giả võ đạo trẻ tuổi cũng tề tụ ở đây, các cửa hàng với các cấp bậc khác nhau cũng tập trung náo nhiệt.
Và nơi náo nhiêt nhất chính
là Nhan Lâu.
Đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Nhan.
Nơi này kinh doanh khách sạn, cửa hàng và kinh doanh khá tốt.
Nhan Lâu cũng là nơi đẳng cấp nhất và chất lượng nhất ở Ngưỡng La Thiên.
Lúc này, ở tầng chín cũng là tầng cao nhất ở Nhan Lâu có một căn phòng.
Trong căn phòng có một bàn rượu vô cùng xa hoa, trên bàn đã bày sẵn những món ăn hảo hạng.
Xung quanh bàn rượu có sáu bảy người thanh niên, đó là đám Chu Tiến, Hình Chuẩn và tiểu công chúa….
“Tô Minh, Tô Minh, khá khen cho tên Tô Minh đó…”, Chu Tiến là cậu chủ với ngoại hình tuấn tú, cây quạt không lúc nào rời tay, một tay cầm chén rượu không kìm nổi than thở: “Đây là kẻ trấn áp tất cả thanh niên trong thế giới Đại Thiên”.
“Một kẻ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5 có thực lực giết chết thái thượng trưởng lão ở học viện Tiên Lạc… Đúng là kinh khủng”.
“Nghe nói, bia đá hắn sử dụng là linh bảo hỗn độn thượng phẩm.
Hơn nữa, hắn còn có thanh kiếm mạnh hơn”.
“Học viện Tiên Lạc gần như bị hủy diệt rồi, đám viện trưởng đều bị thương nặng, Tiên Lạc Bảo Các cũng bị Tô Minh quét sạch”.
“Đúng là không dám tin!
Mặc dù nguồn tin đã hơn chục ngày rồi mà vẫn chưa tin nổi, phải làm sao? Làm sao đây”.
“Cả đời này may mắn được gặp Tô Minh một lần, chết cũng không hối tiếc”.
Đám anh tài có mặt ở đây đều không kìm nổi mà thở dài.
Nói đi nói lại đều là chuyện liên quan đến Tô Minh.
Cái chính là chuyện này quá
Đây là chuyện khó tin nhất xảy ra trong chục triệu năm gần đây.
Một mình Tô Minh trấn áp cả học viện Tiên Lạc.
Tin này đã truyền đi mười ngày mà mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cái tên Tô Minh đã nổi danh khắp thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên.
Ngoại trừ nơi nhỏ như Ngưỡng La Thiên, thông tin lạc hậu, chứ còn những nơi khác mọi người đều biết hết rồi…
“Tôi từng may mắn gặp cậu chủ Tô đó một lần”, Hương Tuyết Tiên Tử uống ngụm rượu rồi khẽ nói.
Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ mơ màng.
Khi còn ở Vụ Ẩn Sơn cô ta từng may mắn gặp Tô Minh một lần, đó có lẽ là ký ức đáng quý nhất trong đời cô ta.
“Thật sao?”, nghe Hương Tuyết Tiên Tử nói như vậy thì mọi ánh mắt nhìn về phía cô ta với vẻ kinh hãi và hiếu kỳ.
Đồng thời lúc này…
“Thưa các cậu chủ và cô chủ! Cô Nhan sở Ngọc và Nhan Nguyệt đã ở dưới Nhan Lâu, có cần… Có cho họ lên không ạ?”, đúng lúc này, chủ nhân của Nhan Lâu cẩn thận đi lên, cung kính hỏi.
Thái độ vô cùng kính sợ.
“Nhan sở Ngọc đến? Bảo cô ta cứ đợi đấy.
Đúng là con kiến không biết sống chết là gì”, Chu Tiến hừ lạnh một tiếng, nói.
Chỉ là cô chủ của một thế lực bé nhỏ mà thôi, chẳng là cái gì sất.
Hơn nữa, cô gái này không hiểu chuyện, chỉ là một sân võ đạo mà không cho đào lên, đúng là không biết điều.
“Vâng”, chủ nhân của Nhan Lâu có chút bất mãn nhưng vẫn gật đầu, cung kính đi xuống.
“Đây chính là Ngưỡng La Thiên sao? Cũng phồn hoa náo nhiệt đấy”, không ai chú ý lúc
này trên đường phố Tứ Phương xuất hiện một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi.
Đó chính là Tô Minh..