Sau đó.
“Aiz!”, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
Từ phía sau núi Học viện Tiên Lạc phát ra làn sóng âm
rung chuyển.
Sau đó, một lão già lưng hơi gù, râu tóc bạc phơ dị thường, giống như một ông lão câu cá, xuất hiện.
Ông ta dường như coi không gian thực tế ảo như một đáy phẳng, từ từ từng bước từng bước mà tiến tới.
Trong tay là một cây gậy, cây gậy như có suy nghĩ rồi, trên đó ẩn chứa khí tức của thời hoang sơ thuần túy và tháng năm.
Gậy có màu xám bạc, nhẵn bóng, đầu gậy là một con hạc trắng, hạc trắng sống động như thật giống như tiên hạc
đang thực sự bị giam cầm trên đó vậy.
Càng cổ quái hơn là, trên dưới toàn thân lão già, vậy mà lại không có khí tức gì phảng phất.
“Cảnh giới Văn Đạo tầng chín sao?”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.
Không hổ là học viện Tiên Lạc!
Không hổ là một trong tứ đại thánh địa võ đạo.
Không hổ là một thế lực
siêu cổ xưa siêu cấp đã tồn tại từ thuở sơ khai của nền văn minh Xương, nội tình cũng này quá thâm sâu rồi.
“Bái kiến viện trưởng!”, lão già kia đã bước tới đài chiến đấu, cung kính khom người cúi chào Viên Châm.
Mặc dù, lão già này chính là thái thượng trưởng lão, nhưng xét về thực lực thì vẫn còn kém Viên Châm mười vạn tám ngàn dặm!
Thân làm viện trưởng, Viên Châm mạnh vô cùng.
Là một trong những lão quái vật mạnh nhất trong toàn thế giới Đại Thiên.
Trong học viện Tiên Lạc, tổng cộng che giấu mười mấy vị thái thượng trưởng lão mà trong số đó, chỉ có ba vị thái thượng trưởng lão là có thực lực sánh ngang với Viên Châm, nhưng tiềm lực của bọn họ vẫn còn kém xa.
Mà các thái thượng trưởng lão khác đều không bằng Viên Châm.
Đặc biệt là người trước mặt đây, có biệt hiệu là Quái Nhân Tiên Hac.
Trong số các thái thượng trưởng lão của học viện Tiên Lạc, ông ta chính là người yếu nhất.
Đương nhiên, cho dù là người yếu nhất thì người ta cũng là thái thượng trưởng lão cơ mà!
Học viện Tiên Lạc đã có tuổi đời hàng ngàn vạn năm, không ai có thế khiến cấp bậc thái thượng trưởng lão ra tay sao?
“Anh bạn nhỏ, lão ỷ lớn bắt nạt nhỏ, đấu với cậu vài chiêu, thế nào?”, sau đó, Quái Nhân Tiên Hạc nhìn về phía Tô Minh, trên gương mặt già nua hiện ra nét cười, giống như không có
thù hằn gì cả.
Giống như lão quái vật rất có lề độ vậy.
“Không biết xấu hổ!”, Triệu Phong Niên trực tiếp bị chọc tức rồi.
Người khác không rõ, nhưng ông ta lại rất rõ!
Đúng vậy, vị Quái Nhân Tiên Hạc này quả thực là người yếu nhất trong các thái thượng trưởng lão của học viện Tiên Lạc, nhưng cũng là người thích hợp nhất để giao đấu với Tô Minh.
Bởi vì, vị Quái Nhân Tiên Hạc này, sở trường nổi bật là quy luật không gian!
Có thể nói trong toàn thế giới Đại Thiên, đây là người tu luyện quy luật không gian đến mức cao thâm nhất.
Mà về quy luật không gian, Tô Minh chỉ dựa vào tấm bia lớn kia, nhưng hiến nhiên là nó không thể phát huy ra được công dụng quá lớn, bởi vì, dù tấm bia thần mạnh đến đâu, nếu như không đánh trúng mục tiêu thì cũng là phí công.
Thông thường mà nói, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm có tác dụng vây nhốt cực mạnh.
Nhưng với thực lực của Quái Nhân Tiên Hạc, nếu muốn thì miễn cưỡng cũng có thể đối kháng sự vây nhốt của bia Huyền Diệu thì ông ta vẫn có thể làm được.
Hơi đối kháng một chút xíu như thế là đủ rồi, là đủ thi triển quy luật không gian rồi.
Vì vậy, sự xuất hiện của vị Quái Nhân Tiên Hạc này, hoàn toàn là đang nhắm vào Tô Minh.
Vô cùng có nham hiểm.
Hôm nay Triệu Phong Niên
đột nhiên cảm thấy, ông ta đã nhìn thấu Viên Châm rồi.
Vị Viên viện trưởng này, lòng dạ quá thẳm sâu, che giấu quá kĩ, nham hiểm giảo hoạt
.