Lúc này, không hiểu sao Hách Liên Tô và Tân Lưu Ly lại có một chút ngưỡng mộ và tò mò đối với người con gái tên Diệp Mộ Cấn kia.
Là một con gái, có người vì mình đơn độc đối diện với Tiên Lạc, chỉ một người một kiếm, nếu còn chưa chết thì anh sẽ không ngừng tay!
Đây là điều lãng mạn lớn nhất trong thế giới võ đạo.
“Ngô Thanh Thương, ông
thật sự, thật sự, thật sự đáng chết!”, đột nhiên, Viên Châm giơ tay, tung ra một trảo, không phải hướng về phía Tô Minh, mà là hướng về phía Ngô Thanh Thương đang run lẩy bẩy, mềm nhũn ở phía sau.
Tung ra một trảo hướng về phía kẻ đầu têu này.
Với sự phẫn nộ cực hạn, Viên Châm đã cào Ngô Thanh Thương thành từng mảnh, thậm chí ngay cả thần hồn cũng vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Hiện giờ cục diện này, đứng ô phía Viên Châm mà nhìn, đều là do Ngô Thanh Thương gây ra.
Bất luận nên giải quyết cục diện này thế nào, Ngô Thanh Thương đều đáng chết mười vạn lần.
“Tô Minh, làm việc nên chừa lại cho bản thân mình một đường lui! Ngô Thanh Thương đã chết, mấy vị yêu nghiệt siêu cấp của học viện Tiên Lạc tôi, cũng đã chết, còn chưa đủ hay sao? Nếu như cậu nhất quyết muốn tiếp tục, vậy thì lão phu cũng chỉ có thể mặt dày, đáp theo yêu cầu của cậu, để cho thế hệ trước ra tay rồi!”, Viên Châm thực sự bị ép đến mức phải hét lên, lúc này, ngay cả nang lông của ông ta cũng hơi dựng lên.
“Vậy thì mời thê hệ trước xuất chiến đi!”, Tô Minh cười nói.
Từ đầu đến cuối, không có bất kì chuyển biến cảm xúc nào.
Rõ ràng là cơn thịnh nộ, thù hằn, thất lễ của Viên Châm khiến người khác phải cảm thấy rùng mình như vậy, nhưng tâm lý của Tô Minh, lại thật sự rất tốt.
Người xem, run lấy bấy.
Viên Châm liếc nhìn tám vị trưởng lão phía sau một cái.
Nhưng đối mặt với ánh mắt của Viên Châm, tám vị trưởng lão này không ngờ lại không hẹn
mà đồng loạt cúi đầu.
Thực lực của tám vị trưởng lão này quả thực không tồi, có mấy vị đều đã đạt đến cảnh giới Văn Đạo tầng ba, tầng bốn.
Nhưng nói bọn họ xuất chiến đối mặt với Tô Minh.
Không có ai nguyện ý cả!
Bởi vì, đó là đi nộp mạng!
Không phải thực lực của Tô Minh khiến bọn họ không có tự tin, mà là tấm bia đá Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm kia.
Cho dù là bọn họ, đối mặt với tấm bia đá đó, cũng phải nuốt hận a!
“Phế vật, một đám vô dụng!”, Viên Châm tức giận quát, sau đó, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, nhìn về phía học viện Tiên Lạc, nói đúng hơn là, ánh mắt của ông ta dường như xuyên qua học viện Tiên Lạc, dừng tại phía sau núi học viện Tiên Lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...