Đỉnh Cấp Thần Hào


“Chà, cô gái này hát hay quá!”
“Không chỉ hát hay, người ta còn đẹp nữa!”
“Đây không phải là một bài hát nổi tiếng gần đây sao? Cô ấy là ca sĩ gốc của bài hát này à?”
“Đúng vậy, cô ấy là ca sĩ gốc của bài hát này.”
“Hóa ra cô ấy là ca sĩ chính gốc.

Tôi là một fan hâm mộ của cô ấy!”

Barrage trong phòng phát sóng trực tiếp đang bay khắp màn hình.

Nhiều người vào phòng phát sóng trực tiếp, vốn dĩ muốn xem Trần Hạo, nhưng bây giờ Tô Uyên hát, lập tức thu hút vô số người hâm mộ.

Tất nhiên, sau sự việc hôm nay, độ nổi tiếng và người yêu thích của Tô Uyên sẽ còn tăng lên rất nhiều!
Sau khi hát một bài hát, Tô Uyên nói rằng cô ấy có việc phải làm và hẹn gặp lại mọi người vào lần phát sóng sau.

Sau đó Lâm Vân cũng thoát khỏi ứng dụng Douyu.

Mặc dù anh chỉ nhìn thấy Tô Uyên trong phòng phát sóng trực tiếp.


Nhưng Lâm Vân cũng rất vui.

Về phần 1520 phát tên lửa siêu hạng, Lâm Vân cũng không có coi trọng, chỉ có hơn ba tỷ thôi.

Lâm Vân cầm điện thoại nhìn trời, lẩm bẩm:
“Tô Uyên.

Tôi tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Karaoke Hoàng Thanh.

Bên trong phòng sang trọng.

Lê Văn Hải đã say, hai bên trái phải ôm người đẹp.

Sau khi Lê Văn Hải uống cạn một ly rượu, anh ta “đập” cái ly xuống đất, rồi bất đắc dĩ nói:
“Chết tiệt, tại sao? Lão già họ Lê, tại sao ông lại giao cho một người ngoài!”
Lê Văn Hải biết rằng sau khi anh ta bị loại khỏi tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta sẽ không còn đủ tư cách để cạnh tranh với Lâm Vân về khả năng người thừa kế Tỉnh Xuyên nữa.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Hằng bước vào.


“Chú Hằng, cuối cùng chú cũng đến rồi, chú phải nghĩ cách giúp con!” Lê Văn Hải nhanh chóng đứng lên.

“Hừ, đồ ngốc! Chú đã làm tất cả mọi thứ cho cháu, nhưng cháu lại để mất trong tay một người phụ nữ.

Cháu nói xem cháu có khờ không chứ!” Lê Hằng tức giận nói.

Lê Hằng càng nghĩ lại càng tức giận, ông ta đã làm nhiều như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu ông ta đã thành công, nhưng ông ta lại thua bởi những việc nhỏ nhặt như vậy.

“Chú Hằng, chuyện này không thể trách cháu được.

Thực sự là Lâm Vân quá lợi hại.

Ai ngờ thằng đó lại dùng thủ đoạn này.

Chú Hằng, cháu không ngờ.” Lê Văn Hải chán nản nói.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ nói nhiều như vậy có ích lợi gì!” Sắc mặt Lê Hằng ảm đạm.

“Chú Hằng, cháu không muốn thua như thế này, chú nghĩ cách đi.”
Lê Văn Hải lao đến Lê Hằng, nắm lấy cánh tay ông ta.

“Lão già đã đuổi cháu ra khỏi tập đoàn, chứng tỏ ông ta đã hoàn toàn bỏ rơi cháu, chú còn có thể nghĩ được cái gì?” Lê Hằng lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ… thật sự không còn cách nào khác sao?” Vẻ mặt Lê Văn Hải tuyệt vọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận