Đỉnh Cấp Thần Hào


“Còn diễn cái quái gì nữa, bốn người mấy người đi theo tôi vào báo thù!” Lê Văn Hải phẫn nộ nói.

Lê Văn Hải nghĩ thầm, hiện tại chỉ có thể thay đổi kế hoạch, dẫn bốn người này vào bên trong đánh ba người kia.

Thứ nhất có thể báo thù cho bản thân, thứ hai nếu may mắn cứu được Chu Ân vẫn có thể chiếm được thiện cảm của Chu Ân.

“Ngài Lê, ngài không cần lo lắng, chờ ngài đến cứu Chu Ân thì mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi!” Một giọng nói từ trong nhà ăn truyền ra.

Ngay sau đó, Lâm Vân nâng Chu Ân đi tới.

“Là mày! Sao… Sao mày lại ở chỗ này?”
Sau khi nhìn thấy Lâm Vân, Lê Văn Hải ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, anh ta không hề phát hiện ra Lâm Vân cũng ở trong nhà ăn.

“Làm sao? Mày có thể đến đây, chẳng lẽ tao không thể đến sao?” Lâm Vân cười, nói.

“Mày… Mày cứu Chu Ân!”

Lê Văn Hải nhìn thấy Lâm Vân nâng Chu Ân, đương nhiên sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, thậm chí còn tức giận gần chết, vốn dĩ phải là anh ta diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, phải là anh ta đến đỡ Chu Ân mới đúng!
Kết quả, anh ta bị hành hung một trận, lại còn bị Lâm Vân cướp mất màn anh hùng cứu mỹ nhân, ôm được người đẹp!
Sau khi Lê Văn Hải nghĩ vậy, anh ta lập tức tức giận đến bùng nổ.

“Lê Văn Hải, mày bị đánh thảm đến thế, vết thương trên mặt cũng thành như vậy rồi, hay là đến bệnh viện điều trị đi.

Mày nên đi càng sớm càng tốt, miễn cho lưu lại vết sẹo, làm cho bộ dạng vốn dĩ xấu của mày càng khiến người khác nhìn mà thấy ngán.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Lê Văn Hải nghe vậy, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, hai tròng mắt cũng lóe ra lửa giận ngút trời.

“Mày… Mày là đồ khốn nạn!”
Lê Văn Hải phẫn nộ, giơ nắm tay muốn đánh Lâm Vân, nhưng anh ta vừa mới giơ nắm tay đã cảm nhận được cơn đau chạy khắp người, vừa nãy anh ta bị đánh không hề nhẹ.

“Lê Văn Hải, mày cứ ở chỗ này với cơn tức giận của mày đi.”
Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức đỡ Chu Ân đi đến bãi đỗ xe ngoài trời ở trước mặt.


“Đồ khốn kiếp! Đồ khốn nạn! Lâm Vân, tao sẽ không để mày yên ổn đâu! Không bao giờ!” Lê Văn Hải tức giận liên tục gào to.


Lâm Vân đỡ Chu Ân lên xe Maserati của cô ta.

“Lâm Vân, hôm nay thật sự rất cám ơn anh, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tôi sẽ tự mình lái xe trở về.” Chu Ân cảm ơn Lâm Vân.

Sắc mặt của Chu Ân lúc này vẫn tái nhợt như trước.

“Cô bị chuyện vừa nãy dọa sợ, tâm trạng vẫn chưa ổn định, hiện tại không nên lái xe.

Giao thông ở Kim Đô vốn đã đông đúc, nhỡ gặp phải chuyện không may thì cô biết làm sao bây giờ? Hay là vậy đi, cô gọi điện thoại cho bạn trai của cô, bảo anh ta qua đây đón cô.” Lâm Vân nói.

“Tôi… Tôi không bạn trai.” Chu Ân nói.

“Cô không có bạn trai á?” Lâm Vân ngạc nhiên.

“Nếu vậy thì để tôi lái xe chở cô trở về!” Lâm Vân vừa nói vừa ngồi vào vị trí lái xe trong xe Maserati.

“Vậy… Vậy cũng được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui