Đỉnh Cấp Thần Hào


“Ui, người đẹp còn rất có cá tính đấy, em càng thế này anh đây càng thích.

He he!” Người đàn ông mặt rỗ cười xấu xa nói.

Những khách hàng khác trong nhà ăn nhìn thấy một màn này, cũng không có ai dám đứng ra ngăn cản ba người đàn ông kia, bởi vì tất cả mọi người đều ôm ý nghĩ sống chết mặc bây, không ai muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Chỗ bàn ăn của Lê Văn Hải.

“Đây là người mà chú Lê Hằng sắp xếp à? Nhưng… không phải chú Lê Hằng nói sẽ sắp xếp bốn người đến diễn kịch à? Sao bây giờ chỉ có mỗi ba người vậy?” Lê Văn Hải thì thào lẩm bẩm.

“Người không đến kia hẳn là tạm thời có việc phải nán lại, cho nên mới không đến đây được.

Không sao, thiếu anh ta cũng không làm hỏng kế hoạch, kế tiếp sẽ là màn anh hùng cứu mỹ nhân của mình, thời điểm mình lên sân khấu đến rồi, he he!”
Lê Văn Hải cười, sau đó đứng dậy.

Bên kia.


“Hình như Chu Ân gặp phải chuyện phiền phức, đi, chúng ta đến đó giúp một tay.”
Lâm Vân vừa mới chuẩn bị đứng dậy đã nhìn thấy Lê Văn Hải đi đến chỗ Chu Ân trước.

“Hử? Lê Văn Hải mà cũng dám lên giúp á? Theo tôi biết thì tên Lê Văn Hải này sống an nhàn sung sướng, hơn nữa bình thường cũng hay đi chơi gái, hút thuốc và cờ bạc đến nghiện, thân thể hẳn phải hỏng từ lâu rồi chứ, vậy mà cũng dám nhúng tay vào chuyện này sao?” Lâm Vân ngạc nhiên nói.

“Anh Vân, giờ chúng ta nên làm gì?” Thạch Hàn hỏi.

“Nếu tên đấy đã muốn lên sân khấu, chúng ta chen vào cũng không tốt.

Trước tiên chúng ta cứ bình tĩnh xem tình hình đi.” Lâm Vân vừa nói vừa ngồi xuống ghế.

Bên kia.

“Người đẹp, em đừng thẹn thùng như vậy, mấy anh trai đây đều là người lành nghề, đảm bảo sẽ mang lại cảm giác thoải mái cho em!” Người đàn ông mặt rỗ vừa nói vừa vươn tay muốn nắm lấy tay Chu Ân.

“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn chợt vang lên.


Ba người đàn ông vừa quay đầu đã thấy Lê Văn Hải đến gần bọn họ.

“Lê Văn Hải? Sao anh lại ở đây?” Chu Ân có vẻ rất ngạc nhiên.

“Anh ở đây đương nhiên là để ăn tối.

Xem ra chúng ta thật sự có duyên, không ngờ lại tình cờ gặp em cũng đến chỗ này ăn cơm.” Lê Văn Hải nói.

Dừng một lát, Lê Văn Hải ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục nói:
“Chu Ân, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em bị ba tên lưu manh đầu đường xó chợ này bắt nạt, hôm nay anh sẽ bảo vệ em!”
“Thằng nhóc này, con mẹ nó mày muốn xen vào việc của người khác đấy à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cút đi đi!”
Ba người đàn ông cao lớn đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lê Văn Hải, đồng thời xoa tay.

“Ba tên lưu manh mấy người, giữa thAnh Vân bạch nhật cũng dám làm chuyện bẩn thỉu này, hôm nay tao sẽ vì dân trừ hại!”
Lê Văn Hải vừa nói vừa giơ lên nắm tay, đấm về phía người đàn ông mặt rỗ kia.

“Bốp!”.

Truyện Bách Hợp
Sau khi cú đấm của Lê Văn Hải đánh lên người người đàn ông mặt rỗ, người đàn ông mặt rỗ lại không hề có chút sứt mẻ nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui