Dù sao thì Lê Hằng là người của nhà họ Lê, lại là tổng thanh tra tài vụ.
Không cần nói cũng biết quyền lực mà ông ta có được ở công ty cao như thế nào.
“Mấy người đều nhớ kỹ cho tôi, tập đoàn Tỉnh Xuyên mang họ Lê, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, về sau cũng là vậy.
Tương lai sẽ không bao giờ chuyển thành họ Lâm.
Đã hiểu chưa?” Lê Hằng lạnh giọng nói.
Lê Hằng nói xong, liền trực tiếp quay người, đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này tên là Lý Tông Đế, năm nay hơn bốn mươi tuổi, là chiến hữu đã cùng ông Lê kề vai sát cánh hơn hai mươi năm, một đường đi theo phụ tá ông Lê từ đó đến nay, là nhân vật cấp nguyên lão tại tập đoàn Tỉnh Xuyên, rất được ông Lê tín nhiệm và yêu mến.
Ông ta cũng là giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên, phụ trách Tỉnh Xuyên hết thảy những công việc thường ngày và công việc vận chuyển.
Cho dù là Lê Hằng – người nhà họ Lê, khi gặp Lý Tông Đế cũng phải nể mặt vài phần.
“Anh Tông Đế, xin anh dừng bước một chút.” Lê Hằng gọi lại Lý Tông Đế.
“Tổng thanh tra Lê Hằng, anh có chuyện gì cần nói với tôi sao?” Lý Tông Đế nhìn về phía Lê Hằng.
“Anh Tông Đế này, anh cũng biết đấy, Văn Hải dù sao cũng là con cháu nhà họ Lê, cho nên trong chuyện người thừa kế tập đoàn, tôi hi vọng anh có thể giúp Văn Hải.” Lê Hằng nói.
Lê Hằng rõ ràng, nếu như có thể kéo Lý Tông Đế sang phe mình, vậy sẽ lại càng dễ đối phó Lâm Vân! Dù sao thì Lý Tông Đế cũng là giám đốc.
Lại là nguyên lão của tập đoàn.
“Tổng thanh tra Lê Hằng này, tôi chỉ phụ trách phần công việc được giao thôi, còn việc đấu tranh phe phái của các anh thì tôi sẽ không tham dự.
Ông Lê chọn ai làm người thừa kế, tôi liền theo người đó.
Hiện tại, tôi còn có chút chuyện cần phải làm, nên tôi xin phép đi trước nhé.” Lý Tông Đế nói.
Vừa dứt lời, Lý Tông Đế liền quay người rời đi.
“Không giúp bất kì bên nào sao? Cũng được thôi.” Lê Hằng gật gật đầu, ông ta chỉ sợ nếu Lý Tông Đế ủng hộ Lâm Vân thì mới thật sự phiền toái.
Ngoài phòng họp.
“Đứng lại đó!” Lâm Vân vừa ra khỏi văn phòng, đằng sau liền truyền tới một thanh âm đầy tức giận.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lê Văn Hải đã đuổi tới.
“Lê Văn Hải, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Vân cười như không cười mà nhìn cậu ta.
“Lâm Vân, mày cũng ghê gớm thật đấy.
Vừa mới đến tổng bộ Tỉnh Xuyên hôm nay, mà đã đuổi được người của tao ra khỏi công ty, lúc nãy trong phòng họp mày còn dám hạ thấp tao nữa!” Lê Văn Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Vân.
“Cậu chủ Văn Hải, tôi đoán hiện tại cậu chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi luôn ấy, đúng không nhỉ.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Trước khi tới đây Lâm Vân liền biết, nếu bản thân muốn ngồi lên vị trí người thừa kế Tỉnh Xuyên, thì chắc chắn sẽ phải tranh đấu với Lê Văn Hải tới cùng.
Lâm Vân chỉ là không nghĩ tới, vừa mới đụng mặt nhau lần đầu đã phải chiến đấu.
Nhưng thực sự mà nói, hôm nay Lâm Vân quả thật là không cố ý muốn gây sự.
Lúc ông Lê tuyên bố sẽ để Lâm Vân làm phó giám đốc quản lý, Lê Văn Hải lại nhảy ra phản đối mạnh mẽ.
Nếu nói cho đúng thì Lê Văn Hải mới là người kiếm chuyện với anh trước mới phải.
“Lâm Vân, mày đừng có mà mừng vội! Ông đây họ Lê, còn mày họ Lâm.
Mày không có tư cách đoạt vị trí người thừa kế, người mà nhà họ Lê ủng hộ sẽ là tao, chứ không phải mày!” Lê Văn Hải hung hăng nói.
Lâm Vân hơi híp mắt.
Hôm nay anh thật sự thấy được khung cảnh những người thuộc nhà họ Lê ủng hộ Lê Văn Hải.
Lê Văn Hải mặc dù là con riêng, nhưng cậu ta dù sao cũng là con cháu trực hệ của ông Lê, mà Lâm Vân lại không phải.
Việc người nhà họ Lê ủng hộ Lê Văn Hải vốn đã nằm trong dự đoán của Lâm Vân.
Nhưng khi Lâm Vân trực tiếp gặp phải, anh mới biết mình không có nhiều lợi thế khi ở trong tình cảnh này.
Lâm Vân rõ ràng, cứ cho là hôm nay bản thân thành công ngồi vào cái ghế phó tổng giám đốc của Tỉnh Xuyên, thì sau này những bậc tiền bối đi trước trong nhà họ Lê như tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng, tổng thanh tra chấp hành Lê Lưu Lãng,v.v… sẽ khó làm dễ mình trong công việc, thậm chí còn có thể cố ý tạo phiền phức cho mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...