Ngay sau đó, Lê Văn Hải lập tức đứng dậy, vọt đến trước mặt chủ quản Lỗ, vứt thẳng một bạt tai vào mặt hắn.
Sau khi đánh xong, cậu ta vội vàng bày ra vẻ tức giận, chỉ vào mặt quản lý Lỗ quát lớn: “Quản lý Lỗ, tôi đã nhìn lầm ông rồi! Tôi cứ nghĩ rằng ông là một nhân tài, mới tiến cử ông, cho ông vào công ty làm việc, để ông đóng góp cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng tôi không ngờ ông lại là loại người như thế, ông bị khai trừ khỏi công ty là đúng người đúng tội!”
Quản lý Lỗ biết, bây giờ ông ta đã trở thành một con tốt bị đem ra thế mạng, chỉ có thể chịu sự đánh mắng chửi rủa của người khác.
Lê Văn Hải lại liền vội vàng xoay người nhìn về phía Liễu Chí Trung, làm như bị oan uổng mà nói: “Ông nội, chuyện cháu tiến cử chủ quản Lỗ vào công ty là thật, nhưng… nhưng cháu thực sự không biết ông ta lại là loại người thấp kém như vậy!”
Trán Lê Văn Hải ướt đẫm mồ hôi.
Từ điểm này có thể thấy cậu ta hiện tại thật sự đang vô cùng nôn nóng.
“Cậu Hai, tôi nghĩ lời Văn Hải nói là thật, thằng bé thật sự không biết quản lý Lỗ là loại người như thế.” Chủ quản tài vụ Lê Hằng đứng dậy, nói.
“Đúng vậy thưa cậu Hai, Văn Hải ắt hẳn là bị cái tên họ Lỗ này dụ dỗ nên mới phạm phải sai lầm như thế.”
Một người có quan hệ với chi thứ nhà họ Lê, cũng đứng dậy ủng hộ Lê Văn Hải.
“Được rồi!”
Liễu Chí Trung khoát khoát tay, sau đó nhìn về phía Lê Văn Hải, trầm mặt nói: “Lê Văn Hải, bất kể có như thế nào, thì việc cháu đưa loại người này vào công ty, đều là sai lầm của cháu.
Cho dù cháu có nói là cháu bị hắn ta lừa gạt, nhưng chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để chứng minh khả năng nhìn người của cháu cũng chỉ tới đó mà thôi!”
“Ông nội, sau này cháu… cháu nhất định sẽ rút kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu ông nội!” Lê Văn Hải cắn răng chịu đựng những lời phê bình của ông Lê.
Cậu ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm cuối cùng thì mọi chuyện cũng tạm thời ổn thỏa.
Ngay sau đó, Lê Văn Hải nhìn về phía Lâm Vân đang đứng cách đó không xa.
Lúc cậu ta nhìn Lâm Vân, trong mắt lập tức lấp lóe một cỗ âm lãnh hàn ý, cậu ta biết tất cả là do Lâm Vân bày trò, nên cậu ta mới bị Liễu Chí Trung phê bình!
“Tốt, buổi họp tới đây là kết thúc.
Về việc lôi kéo Chu Ân về làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, hai đứa các cháu đều phải tự thân thực hiện mới được tính.
Lâm Vân, một lát nữa cháu đến phòng làm việc của ông.
Bây giờ thì tan họp.”
Liễu Chí Trung nói xong liền trực tiếp quay người đi ra ngoài phòng họp.
Lê Văn Hải đưa mắt nhìn Ông Lê đã bước ra khỏi phòng họp, cậu ta tức tối không thôi, nện một phát lên mặt bàn.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Vì cái gì mà gọi thằng đó tới phòng làm việc, mà không phải tôi!” Lê Văn Hải nổi giận gầm lên một tiếng, muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Lâm Vân chỉ là lắc đầu, cười lạnh, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Lê Văn Hải trực tiếp đi theo sau.
Bên trong phòng họp, các quản lý đều đang nhỏ giọng nghị luận.
“Vị cậu chủ Lâm Vân này quả là cũng có chút bản lĩnh đấy, trong trận tranh đấu ở phòng họp hôm nay, cậu ta hoàn toàn trên cơ cậu chủ Văn Hải!”
” Đúng vậy, không thể không thừa nhận rằng cậu chủ Lâm Vân này rất bình tĩnh tỉnh táo, là một người có thể làm nên việc lớn đó.”
“Mấy người đang nói cái gì đó? Tất cả im miệng hết cho tôi!” Tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng quát lớn một tiếng.
Tất cả các quản lý đều ngậm miệng, không còn dám bàn luận gì nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...