Hoàng Luân nhìn thấy những ông chủ lớn của thành phố Bảo Thạnh gọi anh ta một tiếng cậu, còn chào hỏi với anh ta.
Anh ta vui tới nỗi không khép được miệng, cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy.
“Mọi người để ý tới người anh em này của tôi một chút, về sau nếu như có ai làm khó cậu ấy, cũng chính là làm khó tôi.” Lâm Vân nói.
Những người ở đây đều gật đầu, bọn họ đều cố gắng ghi nhớ người trước mặt này, nếu như sau này có gặp thì chỉ có thể tiếp đãi, ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Sau khi Lâm Vân giới thiệu Hoàng Luân, liền nhìn về phía Chu Đồng.
“Chu Đồng, tôi cảm thấy mối quan hệ của hai người rất tốt, nếu như sau này hai người thành công, tôi nhất định có quà lớn cho hai người.” Lâm Vân mỉm cười nói.
“Cảm ơn cậu Lâm.” Chu Đồng căng thẳng.
Dù sao Chu Đồng cũng biết rất rõ, người này có tiếng nói như thế nào, cô ấy nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, Hoàng Luân lại có một người anh em lợi hại như vậy.
Lâm Vân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Triệu Kim Long cùng với Tô Cầm.
Hai người ngồi ở phía trên, lúc này đều không rét mà run.
Sau khi hai người họ có thể cảm nhận ánh mắt của Lâm Vân, thì càng trở nên luống cuống.
“Phanh!”
Khi Triệu Kim Long nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vân, sợ tới mức cả người run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống ghế, có thể thấy được trong lòng anh ta có bao nhiêu sợ hãi.
Tô Cầm cũng không khá hơn là mấy, hai tay nhịn không được mà run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng anh cũng chỉ liếc mặt nhìn hai người họ một cái, sau đó liền trực tiếp xoay người đi về phía sân khấu.
Chính như những lời ngày hôm qua bọn họ nói, anh đến nghĩ cũng không muốn lãng phí thời gian với hai người này.
Ở trong mắt Lâm Vân, bọn họ thậm chí không bằng một con kiến, anh nào có hơi sức đâu mà để ý?
Lâm Vân đi rồi.
Triệu Kim Long vội vàng nắm lấy tay Hoàng Luân hoảng sợ nói: “Hoàng Luân, không không không.
Cậu… Cậu và Chu Đồng, nhất định phải nói tốt với cậu Lâm, tối hôm qua tôi thực sự không cố ý.”
Tô Cầm cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, nể tình tôi là bạn của Chu Đồng, cậu nhất định phải thay chúng tôi nói vài câu cầu tình.”
Hai người họ vô cùng rõ ràng, tiếng nói của Lâm Vân có sức ảnh hưởng như thế nào, chỉ cần một câu nói, có thể hủy diệt bọn họ.
Hoàng Luân nhìn thấy Triệu Kim Long đang cầu xin, khỏi nói cũng biết trong lòng anh ta vui sướng như thế nào, trước kia Triệu Kim Long nhiều lần chế nhạo, xem thường anh ta thậm chí còn nói những lời ác ý, lúc này cũng không còn giương oai được nữa.
“Yên tâm đi, anh Thiên của tôi, mỗi ngày đều rất bận, không có hơi sức đâu mà so đo với hai con kiến như các cậu.” Hoàng Luân ngẩng đầu nói.
“Đúng đúng đúng.” Triệu Kim Long không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bữa tiệc ước chừng phải ba tiếng nữa mới kết thúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...