Đỉnh Cấp Thần Hào


“Đúng là biết nói đùa, hôm nay là ngày các ông chủ lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh tụ họp.

Sao có thể không nhiều xe đẹp được?” Triệu Kim Long nói.

“Đây chính là sức ảnh hưởng của nhà họ Lâm, không chủ động mở lời mời khách nhưng lại có thể khiến cho nhiều người phải có mặt.”
Tô Cầm liên tục gật đầu: “Đúng nha, thật sự là quá lợi hại.

Em lại càng mong được nhìn thấy người nhà họ Lâm.”
Triệu Kim Long quay đầu nhìn về phía Hoàng Luân, ra lệnh nói: “Cậu hãy nhớ cho kĩ, nơi này đều là những nhân vật lớn, ngoan ngoãn đi theo tôi, ngàn lần đừng có gây chuyện, hiểu không? Nếu không thì chỉ sợ cả đời này cậu cũng sẽ không có cơ hội tới những nơi như thế này nữa đâu.”
“Không có anh, hôm nay tôi cũng có thể tới, không ngại nói cho anh biết, tôi chính là có quen biết với người nhà họ Lâm.” Hoàng Luân kiêu ngạo nói.

“Cái gì? Cậu có quen biết với người nhà họ Lâm? Đúng là nực cười.” Triệu Kim Long cùng với Tô Cầm không ngừng cười nhạo.

“Tôi nói này Hoàng Luân, cậu tự nhìn lại bản thân mình có được không?” Tô Cầm cười nói.


Triệu Kim Long cũng cười nói: “Ngày hôm qua cậu vẫn là anh em tốt cả Lâm Vân, tôi thừa nhận điều đó, dù sao các cậu cũng nghèo như nhau nhưng cậu cho rằng cậu ta họ Lâm thì có thể là người nhà họ Lâm sao?”
“Được rồi, được rồi, các người đừng nói nữa.

Chúng ta cũng mau vào thôi.” Chu Đồng tiến lên giải hòa.

Triệu Kim Long cười lắc đầu, sau đó dương dương tự đắc nói: “Đi thôi.

Tôi đưa các người vào, quy củ đi theo sau tôi, nếu gây ra chuyện gì thì phải tự mình chịu trách nhiệm.”
Tiệc rượu ngày hôm nay, yêu cầu về thân phận cũng không nghiêm ngặt, Triệu Kim Long đi đầu, mấy người bọn họ thuận lợi tiến vào bên trong.

Ngay cả Triệu Kim Long, sau khi nhìn đến mấy ông chủ lớn, cũng không tránh khỏi tặc lưỡi, ngày thường anh ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với những người này.

Bên trong phòng nghỉ dành cho khách.

Vương Mãn Linh cùng cha cô ta đi vào phòng nghỉ chúc mừng Lâm Vân.


“Chủ tịch Lâm, chúc mừng cậu vì chỉ trong vòng mấy tháng mà cậu có thể đánh bại tập đoàn Hùng Dũng, thật khiến cho tôi đây phải nể phục.” Cha của Vương Mãn Linh mở miệng chúc mừng.

“Bác Vương quá khen rồi.” Lâm Vân mỉm cười.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Vương Mãn Linh.

“Mãn Linh, gần đây cô thế nào? Chuyện làm ăn của gia đình có thuận lợi không?” Anh hỏi.

Lâm Vân cẩn thận nghĩ lại, trước đây anh đã từng gặp qua Vương Mãn Linh.

Cô ta thực sự là một cô gái tốt, lúc trước chuyện cô ta giúp anh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

“Từ sau khi hợp tác với các anh, công ty chúng tôi ngày một khởi sắc.” Vương Mãn Linh để lộ nụ cười như gió xuân.

Trong trí nhớ của Lâm Vân, khi Vương Mãn Linh cười, chính là nụ cười đẹp nhất.

Hơn nữa cô ta lương thiện hiền lành, nếu không phải đã có bạn gái, không chừng anh cũng sẽ theo đuổi người con gái này.

Chỉ tiếc là anh đã có bạn gái cho nên chuyện anh với Vương Mãn Linh, chỉ có thể xem là có duyên nhưng không phận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui