Đỉnh Cấp Thần Hào
“Luật sư, ông… ông đây là có ý gì? Ông dẫn sói vào nhà sao? Ông phản bội tôi sao?” Khương Hùng Dũng trừng mắt nhìn luật sư của ông ta.
Khương Hùng Dũng cũng không phải kẻ ngốc, lúc ông ta nhìn thấy luật sư đứng chung một chỗ cùng với Thạch Hàn thì tất nhiên ông ta đã hiểu ra chuyện gì xảy ra.
“Ông Khương, tôi xin lỗi, Lâm Vân bắt con trai tôi đi rồi, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mạng luới điện cao thế là do tôi đóng lại, cửa biệt thự cũng là tôi mở ra, người cũng là do tôi dẫn vào.” Luật sư nói.
“Con mẹ nó, cái đồ khốn khiếp nhà ông! Mấy năm nay ông đây cho ông biết bao nhiêu chỗ tốt.
Ông xứng với tôi không?” Khương Hùng Dũng cuồng loạn gào lên.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng nhanh chóng lấy một cây súng lục ở dưới gối ra.
“Bằng!”
Khương Hùng Dũng vừa mới cầm lấy cây súng lên thì cánh tay ông ta đã bị bắn trúng một phát súng.
Người nổ súng là Thạch Hàn, trước khi hành động, Lâm Vân vì bảo đảm cho sự an toàn của đám người Thạch Hàn bọn họ nên đã đặc biệt giao súng cho Thạch Hàn.
“A!”
Khương Hùng Dũng kêu lên một tiếng thảm thiết, nhất thời súng trong tay rơi xuống mặt đất.
Bạch Hổ trực tiếp xông lên, khống chế Khương Hùng Dũng lại.
Lúc Khương Hùng Dũng bị Bạch Hổ ghìm lại, ông ta biết, chỉ sợ ông ta xong đời rồi.
Trong sân của biệt thự.
Số người túc trực ban đêm của cả khu biệt thự có tổng cộng khoảng một trăm người, đối mặt với một nghìn người đột nhiên trèo tường vào, một trăm người này làm sao mà chống đỡ nổi được chứ? Rất nhanh bọn họ liền đầu hàng, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bọn họ chỉ kinh ngạc, vì sao dòng điện cao thế trên bức tường vây lại không phát huy tác dụng?
Lúc này Lâm Vân đang đứng ở cửa biệt thự cửa.
“Không biết bọn họ có bắt được Khương Hùng Dũng không?” Lâm Vân lo lắng lẩm bẩm.
Bởi vì cửa biệt thự bị khóa rồi, Lâm Vân cũng không vào trong được.
Đúng lúc này, cửa biệt thự được mở ra, Thạch Hàn, Bạch Hổ, Độc Nha cùng luật sư cùng nhau đi tới, trong tay Bạch Hổ còn đè Khương Hùng Dũng đang chật vật.
Nhìn thấy Khương Hùng Dũng bị tóm được, tảng đá trong lòng Lâm Vân cuối cùng cũng buông xuống.
“Ông Khương, chúng ta lại gặp nhau rồi, đáng tiếc bây giờ ông đã không còn dánh vẻ uy phong như trước nữa, giống như một con chó trong nhà có tang vậy.” Vẻ mặt Lâm Vân mang theo nét tươi cười nhìn Khương Hùng Dũng.
“Lâm Vân, mày… mày lại dám dùng chiêu độc như vậy? Tên khốn khiếp mày.” Hai mắt Khương Hùng Dũng đỏ lên mắng to.
Lâm Vân nắm lấy tóc của Khương Hùng Dũng, anh lạnh giọng nói: “Khương Hùng Dũng, bây giờ mà ông còn dám hung dữ sao? Chẳng lẽ ông không biết, bây giờ ông đã là thịt bò trên thớt của tôi rồi sao?”
“Lâm Vân, có bản lĩnh thì mày quang minh chính đại đánh với tao một trận.” Khương Hùng Dũng không cam lòng rống to.
“Quang minh chính đại? A! Ông mà cũng biết bốn chữ quang minh chính đại sao? Lúc tôi mới nhận chức ở Tỉnh Xuyên, ông bày đủ loại âm mưu quỷ kế tính kế tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông liên tiếp phái người tới ám sát tôi, ông mà tính là quang minh chính đại gì chứ.” Giọng điệu của Lâm Vân sắc bén..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...