“Đáng chết!” Lâm Phàm nheo mắt lại, trong mắt dấy lên vài phần lửa giận.
Vương Tuyết chỉ là một thiếu nữ, lại phải chịu sự xúc Xiểm như vậy, Lâm Vân tức thay cô.
Trong lòng anh hạ quyết tâm, phải giúp đỡ Vương Tuyết.
“Được rồi, đừng nói mấy cái đó nữa, hôm nay tôi mời cậu đến ăn cơm mà, đừng nói chuyện không vui, cậu ngồi xuống nhanh đi.”
Vương Tuyết lau nước mắt, sau
đó mỉm cười, dưới lời mời của Vương Tuyết, Lâm Vân ngồi lên chiếc sofa cũ.
Lâm Vân nhìn khắp nơi một lần, nhà Vương Tuyết rất nhỏ, cũng rất cũ, nhưng được dọn sạch sẽ.
“Đúng rồi Vương Tuyết, ba mẹ cậu đâu?” Lâm Vân hiếu kì hỏi.
Lâm Vân hoàn toàn không thấy được cha mẹ của Vương Tuyết.
“Ba… ba tôi qua đời sốm, mẹ bây giờ cũng ốm đau trên giường.” Vương Tuyết cúi đầu nói.
Lâm Vân ngẩn ra, nhà Vương
Tuyết là gia đình mồ côi? Cũng là cha qua đời sớm? Lâm Vân cũng như vậy.
“Lâm Vân, tôi đưa cậu đi gặp mẹ tôi.”
Vương Tuyết đưa Lâm Vân đến một gian phòng ngủ.
Trên người bệnh trong phòng ngủ, một người phụ nữ gầy gò, sắc mặt vàng như nến đang nằm ở đó, tinh thần rất kém.
Không cần nhiều lời, người này chính là mẹ của Vương Tuyết.
Nói thật, sau khi Lâm Vân nhìn thấy bà, có cảm giác hơi lo lắng.
“Mẹ, đây là bạn học của con, Lâm Vân.” Vương Tuyết gượng cười, có lẽ cô không định nói chuyện buồn của mình cho mẹ nghe.
“Chào con… sức khỏe dì không tốt, không đứng dậy đón con được.” Giọng của mẹ Vương Tuyết có phần suy yếu.
“Dì khách sáo rồi ạ.” Lâm Vân cũng mỉm cười.
“Tuyết Nhi, hôm nay ở trường học có ổn không?” Mẹ Vương Tuyết quan tâm nói.
“Mẹ, yên tâm đi, con rất ổn.” Vương Tuyết cười nói, cô không dám nói những nhục nhã mình chịu cho mẹ nghe, vì đó có thể làm mẹ lo lắng.
“Vậy là tốt rồi, Tuyết Nhi, con nấu cơm cho khách ăn mau đi.” Mẹ Vương Tuyết mỉm cười tái nhợt.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ.
“Vương Tuyết, bệnh của dì có nghiêm trọng không? Tại sao không đi chữa trị?” Lâm Vân hỏi.
Vương Tuyết cúi đầu, giọng hơi trầm thấp: “Hết cách nói, phí nằm
viện, phí chữa trị rất đắt, tôi không có tiền, dù mỗi tháng mua thuốc về nhà chữa cũng là một gánh nặng.”
Lâm Vân nghe thấy lời của Vương Tuyết, trong lòng càng khó chịu.
Vương Tuyết không có cha, mẹ lại ốm đau trên giường, toàn bộ gánh nặng cuộc sống đều đè lên người cô, cô phải gánh vác nhiều lắm!
“Lúc trước cậu đến quán bar hát kiếm tiền là vì muốn lấy tiền chữa bệnh phải không? Cậu cũng để ý học bổng như vậy cũng là vì chuyện đó đúng chứ?” Lâm Vân
Bây giờ anh đã hiểu được hành vi của Vương Tuyết.
“ừm.” Vương Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
“Vương Tuyết, mấy năm nay chắc cậu chịu khổ nhiều.” Lâm Vân không nhịn được nói.
Lâm Vân hoàn toàn hiểu được Vương Tuyết, thậm chí là cảm động lây vì anh cũng sống trong một gia đình mồ hôi, cha mất sớm, bọn họ trải qua tương tự nhau.
Khác biệt chính là anh may mắn nhiều lắm so với Vương Tuyết, vì mẹ anh không có ốm đau không dậy nổi, mẹ còn có thể đi làm, gánh nặng không có rơi xuống người Lâm Vân.
May mắn nhất chính là anh là cháu ngoại của Liễu Trí Trung.
“Có khổ hay không thì cũng vậy.” Vương Tuyết nở nụ cười chua xót.
Trầm ngâm một chốc, cô nói tiếp: “Nếu không phải mẹ yêu cầu tôi nhất định phải học xong đại học, chắc tôi đã bỏ học đi làm từ lâu.”
Lâm Vân nghĩ đến những chuyện Vương Tuyết trải qua, nghĩ đến bất hạnh của Vương Tuyết, không khỏi đau lòng thay cô.
Một cô gái trải qua những chuyện như vậy, Lâm Vân thật không dám tường tượng, mấy năm nay cô làm sao vượt qua được.
Lâm Vân không dám nghĩ, Vương Tuyết phải kiên cường biết bao nhiêu mới có thể chống chọi lại.
Nguyên nhân chính là vì Vương Tuyết sống quá áp lực nên mới đặc biệt hơn những cô gái khác từ nhỏ.
“Vương Tuyết, cậu tin tôi, tất cả
sẽ tốt lên thôi.” Lâm Vân nói như đúng rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...