Đỉnh Cấp Thần Hào
“Không có gì, em coi anh như bạn bè là được.
Sau này em và em gái gặp bất cứ rắc rối hay khó khăn gì cũng có thể gọi cho anh.”
Lúc này An Tiểu Mai vừa tắm xong bước ra ngoài.
Bởi vì lúc trước cô ấy bị đánh ở trường làm cả người hơi bẩn nên sau khi về nhà cô ấy đi tắm trước.
An Tiểu Mai vừa đi vừa cười nói: “Thì ra anh Lâm Vân thích con gái giỏi nấu ăn, sau này em nhất định phải học nấu ăn với chị cho tốt mới được.”
Sau khi Lâm Vân nghe xong, lại cảm thấy mấy lời này có gì đó không đúng?
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn An Tiểu Mai.
Mái tóc dài ướt nhẹp của An Tiểu Mai xõa qua vai, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ lọt vào mắt của Lâm Vân.
Thành thật mà nói, làn da của An Tiểu Mai trắng nõn mềm mại, trông giống như một con búp bê sứ, cộng với một đôi mắt tinh anh như trăng.
Trông thực sự rất đẹp.
“An Tiểu Mai, anh nghĩ khuôn mặt của em xinh đẹp thế này, sau này đừng trang điểm màu khói nữa, như thế lại khiến nhan sắc của em kém đi, che giấu vẻ đẹp vốn có của em.” Lâm Vân nói.
“Thật không? Vậy thì em sẽ không trang điểm lộn xộn nữa.”
An Tiểu Mai gần như nhảy lên sung sướng sau khi nghe mấy lời khen ngợi của Lâm Vân.
“Đương nhiên là thật, chị của em xinh đẹp như vậy, hai người là chị em, em sao có thể kém chứ.” Lâm Vân cười vui vẻ.
An Tiểu Ngọc ở bên cạnh nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Sau khi ăn xong, An Tiểu Ngọc vào bếp rửa bát.
“Anh Vân, anh đến phòng em đi, em có lời muốn nói với anh.” An Tiểu Mai thần bí đi tới Lâm Vân.
“An Tiểu Mai, nếu có chuyện gì, em cứ việc nói ở đây là được rồi.” Lâm Vân nói.
“Không, chuyện này đương nhiên không thể nói ở đây.”
An Tiểu Mai nắm lấy cánh tay Lâm Vân, lắc qua lắc lại.
“Được, anh đi cùng em.” Lâm Vân bất đắc dĩ buông tay, Lâm Vân thật sự không thể cưỡng lại khi thấy người khác làm nũng.
Bằng cách này, Lâm Vân đã đi theo An Tiểu Mai đến phòng An Tiểu Mai.
“An Tiểu Mai, không nhìn ra phòng của em sạch sẽ chỉnh tề vậy đấy, còn có nhiều đồ trang trí thủ công như vậy.” Lâm Vân cười nói.
“Đương nhiên.” An Tiểu Mai cười hì hì gật đầu.
“Nói đi, có chuyện gì mà bí mật muốn nói anh biết thế?” Lâm Vân nhìn cô ấy.
“Anh Lâm Vân, em muốn cảm ơn anh lần nữa vì hôm nay anh đã giúp em.” An Tiểu Mai nói.
“Sau này gọi anh là Anh Vân được rồi, gọi cả họ tên thì khách sáo quá.” Lâm Vân nói.
“Thật không? Vậy em sẽ gọi anh là Anh Vân.” An Tiểu Mai cười tinh nghịch.
Ngay sau đó, An Tiểu Mai nghiêng người đến trước mặt Lâm Vân.
“Anh Vân, em có một bí mật muốn nói với anh.” An Tiểu Mai kéo cánh tay Lâm Vân nói bằng giọng điệu quyến rũ.
“Ồ? Bí mật gì vậy?” Lâm Vân nhìn cô ấy.
“Anh Vân, hình như em… thích anh.” An Tiểu Mai đỏ mặt nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...