Đỉnh Cấp Thần Hào
“An Tiểu Mai, bây giờ em đã hết giận chưa?” Lâm Vân hỏi.
“Rồi ạ.
Em thấy Lý Thanh Bình bị cậu Cố đánh, trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi.” An Tiểu Mai cười.
“Được, vậy lên xe đi.”
Lâm Vân trực tiếp kéo An Tiểu Mai đến trước xe Lamborghini.
“Chiếc xe thể thao này thật là đẹp, trước giờ em chưa bao giờ được ngồi xe đẹp như vậy.” An Tiểu Mai rất mong đợi.
“Lên xe đi, cho em trải nghiệm cảm giác cưỡi Lamborghini.” Lâm Vân cười nói.
An Tiểu Mai gật đầu lia lịa, sau đó sốt sắng leo lên xe, ngồi vào trong xe dưới những ánh mắt ngưỡng mộ không thôi của những người xung quanh.
Lamborghini Daniel khởi động.
“Brừm.”
Cũng với tiếng nổ vang trời, Lamborghini nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Về phần cậu Cố và em gái kia Lâm Vân cũng lười để ý.
Lâm Vân tin rằng sau chuyện hôm nay, ở trường trung học cơ sở một này sẽ không còn ai dám động vào An Tiểu Mai nữa.
Trong xe.
“Cậu Vân, anh thật sự thật sự rất lợi hại nha, vừa đến đã dọa cho đám cậu Cố sợ té khói như vậy rồi.
Anh thật sự là người mà em ngưỡng mộ.” An Tiểu Mai ngưỡng mộ nhìn Lâm Vân.
“Đừng có say đắm anh, anh chỉ là một người bình thường thôi.” Lâm Vân nhẹ giọng nói một câu.
“Nhưng em chính là say đắm anh đấy.” An Tiểu Mai uốn éo nói.
An Tiểu Mai nói xong, cô ấy nhanh chóng tiến lại gần mặt Lâm Vân, hôn một cái lên mặt Lâm Vân.
“An Tiểu Mai, chuyện này anh…”
Lâm Vân lộ ra vẻ xấu hổ.
“Đây là để thưởng cho anh, cảm ơn anh đã giúp em trút giận.” An Tiểu Mai cười nói.
Lâm Vân bất lực lắc đầu nói: “Được, anh đưa em về.”
Lâm Vân không biết An Tiểu Mai có phải đang giả ngu hay không, hôn người khác giới đâu phải chuyện tùy tiện muốn làm là được.
Lâm Vân một đường đưa An Tiểu Mai về nhà.
Thư ký An Tiểu Ngọc vừa làm cơm xong, cô ấy vì cảm ơn Lâm Vân nên một mực muốn cùng Lâm Vân ăn cơm tối, An Tiểu Mai cũng ở cùng Lâm Vân.
Vì vậy Lâm Vân đã ở lại nhà An Tiểu Mai.
Còn cha mẹ bọn họ đi làm thuê kiếm tiền ở các thành phố biển nên bây giờ trong gia đình có hai chị em.
Bàn ăn.
“An Tiểu Ngọc, anh thực sự không ngờ em nấu ăn ngon vậy đấy, em vừa xinh đẹp lại hiền lành, còn có công phu nấu ăn, sau này ai cưới được em là may mắn lắm đấy.” Lâm Vân vừa ăn vừa nói.
An Tiểu Ngọc được khen, mặt đỏ bừng nói: “Chủ tịch Lâm quá khen rồi.
Anh đã nhiều lần giúp đỡ em và em gái của em, thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...