“A lô, ông.” Lâm Vân nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Vân, bây giờ ông đang ở nhà cháu.
Cháu về nhà một chuyến.
Hai ông cháu mình gặp nhau, có một số chuyện cần phải nói!” Giọng của ông Liễu Chí Trung vang lên trên điện thoại.
“Bây giờ ông đang ở Thanh Dương ạ? ở nhà cháu sao?” Lâm Vân có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Liễu Chí Trung trả
lời.
“Được rồi, cháu sẽ về ngay.” Lâm Vân trực tiếp trả lời.
Theo như Lâm Vân thấy, đột nhiên ông tới Thanh Dương, lại sốt sắng gọi anh về, chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng!
Sau khi cúp máy, Lâm Vân vội vàng về nhà.
Khu ổ chuột, nhà Lâm Vân.
Sau khi ông đưa cho Lâm Vân một trăm triệu vào tuần trước, Lâm Vân dự định mua một căn
biệt thự để ở để cho mẹ thay đổi một môi trường sống tốt hơn.
Nhưng mẹ nói đã sống ở đây lâu nên có tình cảm, hơn nữa thì nhà này, còn có ký ức của cha Lâm Vân, cho nên vẫn tiếp tục ở đây mà không dời đi.
Mặc dù không đổi nhà, nhưng Lâm Vân lại bỗ sung thêm một số đồ đạc mới cho căn nhà, tạo cho một diện mạo mới cho tổng thể căn nhà.
Khi Lâm Vân về đến nhà, ông ngoại đã đợi sẵn ở nhà.
“Vân, tới đây đi! Nhanh ngồi xuống đi!”
Liễu Chí Trung nhìn thấy Lâm Vân bước vào cửa, nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo Lâm Vân đến bên người, ngồi xuống.
“Vân, tuần này cháu thế nào? Có thoải mái không?” ông ngoại Liễu Chí Trung tỏ ra rất lương thiện.
Lâm Vân nở nụ cười: “ông, phải nói thật là cảm giác có tiền rất tốt, cháu đã có một tuần rất đẹp.”
Từ khi Liễu Chí Trung nhận lại Lâm Vân, tuần này của Lâm Vân
thật sự rất tuyệt.
Kẻ thù trước đây đã bị anh giẫm dưới chân, kẻ đã từng xem thường anh nay cũng phải nể anh, cuối cùng Lâm Vân cũng thoát khỏi kiếp cơ hàn rồi.
Đương nhiên, trong lòng Lâm Vân biết rất rõ, tất cả những điều này là do ông ngoại đem đến cho anh.
“Haha, vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Liễu Chí Trung bật cười sau khi nghe những lời của Lâm Vân.
Ngừng một chút, Liễu Chí Trung
lại nói: “Vậy thì cháu có biết, trên thực tế trong một tuần này, ông cũng đang bí mật quan sát cháu không?”
“Quan sát cháu?” Lâm Vân có chút kinh ngạc, kỳ thật Lâm Vân cũng không để ý.
“Đúng vậy, ông đã quan sát cháu trong tuần này.
Thành thật mà nói, những biểu hiện của cháu đã vượt quá những gì mà ông tường tượng.” Liễu Chí Trung nói.
“Là tệ lắm sao ạ?” Lâm Vân cười gượng.
“Không, thật tốt ngoài dự đoán của ông.
Lúc mới đến công ty, cháu có thể sử dụng thủ đoạn nhanh như chớp để trừ khử kẻ bất đồng với mình, đồng thời còn dùng những phương pháp khôn khéo để thu phục lòng người.
Những thứ này, có chút giống với phong cách thời trẻ của ông.” Liễu Chí Trung cười nhẹ nói.
“Vâng, vậy sao ạ?” Lâm Vân xấu hổ gãi đầu.
“Mà đúng rồi, Vân, ông có một chuyện muốn hỏi, lần trước cháu bị bắt cóc, cháu đã làm như thế nào để cho bọn bắt cóc thả cháu
ra vậy?” Liễu Chí Trung tò mò hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...