Chương 554
“Chủ tịch Vân khách khí rồi.”
Bác sĩ thấy Lâm Vân khách khí như vậy, anh ta cảm thấy có chút được kính nể nhưng vừa mừng lại vừa lo.
Đây là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, lại có thể khách khí với anh ta như vậy.
Lâm Vân lại đến giường của Lưu Ba, đồng thời đưa cho anh ta một bản cháo mà anh đã mua cho anh ta từ trước.
Lưu Thâm cầm lấy cháo, hào hứng nói:
“Chủ tịch Lâm, được cấp trên như cậu quan tâm thế này, Lưu Ba tôi hôm nay chết, cũng xứng đáng.”
Lâm Vân lườm anh ta một cái: “Chết cái gì mà chết? Sau này việc kinh doanh của tôi, toàn bộ đều phải nhờ vào anh hết.
Nếu như sau này tôi kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ít nhất cũng là phó chủ tịch!”
“Phó chủ tịch?” Lưu Ba sửng sốt.
Anh ta chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, hơn nữa phó chủ tịch của toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên, cấp bậc này không biết cao hơn anh ta bao nhiêu lần, điều này ngay cả Lưu Ba cũng không dám nghĩ tới.
Sau đó, Lưu Ba nói một cách hào hứng và xúc động:
“Cậu Vân, nếu thực sự có ngày đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh và giúp anh xây dựng Tỉnh Xuyên ngày càng lớn mạnh!”
Ở một diễn biến khác, Phạm Nhật Long được đưa về bộ chỉ huy quân sự tỉnh.
Trong một căn phòng giam tối tăm, Phạm Nhật Long bị nhốt trong đó.
Phạm Nhật Long dựa vào tường, anh ta lúc này cũng có chút sợ hãi, anh ta biết lần này mình đã phạm tội rất nghiêm trọng.
Lúc trước khi ở thành phố Bảo Thạnh, anh ta đã hoàn toàn bị Lâm Vân làm cho tức giận đến như vậy, anh ta chỉ muốn trả đũa Lâm Vân bằng mọi giá.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng anh ta cũng đã hối hận, vì anh ta sợ sự việc này sẽ hủy hoại tương lai của mình.
“Kẹp!”
Đúng lúc này, cửa phòng giam đột nhiên được mở ra, một lão già tóc hoa râm, rất có phong thái, chầm chậm đi vào.
“Ông nội!”
Phạm Nhật Long chăm chú liếc nhìn, chính là ông nội của anh ta!
“Ông ơi, cuối cùng ông cũng đến cứu cháu! Cháu không muốn ở trong phòng giam này một ngày nào nữa.
Ông ơi, mau đưa cháu ra ngoài.” Phạm Nhật Long kích động nói.
“Bốp!”
Ai mà biết được, ông Phạm lại đi tới trước mặt đã thẳng tay tát trực tiếp vào mặt Phạm Nhật Long.
“Ông nội, ông… ông đánh cháu?”
Phạm Nhật Long, người bị đánh, ngay lập tức choáng váng, ông nội anh rất yêu anh và rất hiếm khi đánh anh, đặc biệt là từ khi anh thể hiện tốt trong quân đội, lại càng được ông Phạm thêm phần yêu quý, chiều chuộng anh.
“Nhật Long ơi Nhật Long! Lần này cháu đã làm một chuyện hoang đường như vậy! Khi cháu làm ra chuyện này, lẽ nào cháu không nghĩ đến hậu quả sao? Hồ đồ!”
Ông Phạm mang bộ dạng nghiêm khắc dạy bảo.
“Ông ơi, cháu … lần này cháu chủ yếu là do bị tên nhóc đó chọc tức.
Ông không biết sao, tên nhóc đó đã bí mật sai người đến dùng cùi điện giật ngất cháu.
Sau đó ném ra đại lộ chính, ngay cả phóng viên cũng bị gọi tới, khiến cháu không còn mặt mũi nào nữa! ”Phạm Nhật Long hung hăng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...