Khi Như Tuyết nghe thấy từ “có”, mắt cô ta chợt cay cay, nước mắt từ khóe mắt tuôn ra.
“Nếu đã có! Tại sao cậu không thể chấp nhận tôi! Tại sao!” Như Tuyết khóc, đánh Lâm Vân “Như Tuyết!”
Nhìn Như Tuyết đang khóc.
Lâm Vân lần này cũng không còn đè nén chính mình nữa, trực tiếp ôm lấy Như Tuyết, ôm thật chặt
Cái ôm này, đối với Lâm Vân mà nói đã đè nén quá lâu, rất nhiều lần không nhịn được muốn ôm Như Tuyết vào lòng, như trong lòng chỉ có thể thầm mong ước.
Tuy nhiên, sau sự kiện ngày hôm qua, tâm lý của Lâm Vân đã thay đổi.
Hôm qua tại khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn, Lâm Vân đã nói với Tô Bảo Nhi rằng nếu cô ta bước lên xe của Phạm Nhật Long, anh sẽ không bao giờ còn mắc nợ cô ta nữa, và cô ta đã chọn bước lên xe.
Nếu đã không còn nợ nần gì Tô Bảo Nhi, nếu bản thân và Tô Bảo Nhi đã không còn khả năng gì nữa, Lâm Vân không còn phải do dự khi đối đã với Như Tuyết nữa.
Cái ôm này.
Đối với Như Tuyết mà nói, cũng đã đợi quá lâu rồi! “Lâm Vân, tôi biết quan hệ giữa cậu và Tô Bảo Nhi vẫn chưa rõ ràng, tôi có thể không quan tâm đến chuyện giữa cậu và Tô Bảo Nhi.
Cậu hứa với tôi, được không?! Như Tuyết khóc trong lòng Lâm Vân, nói.
Lâm Vân đỡ Như Tuyết dậy, nghiêm túc nhìn cô rồi “Như Tuyết.
Anh hứa với em!” Nói xong, Lâm Vân trực tiếp hôn Như Tuyết
Sau bốn tiếng chờ đợi, mẹ của Như Tuyết trước mắt đã ra khỏi phòng mổ, ca mổ rất thành công.
Nhưng cần được theo dõi và điều trị trong bệnh viện một thời gian.
Mẹ của Như Tuyết hiện đang được sắp xếp trong phòng chăm sóc đặc biệt và có nhân viên y tá tốt nhất đến để chăm sóc, cho nên không cần lo lắng.
Ngày hôm sau, Đại học Bảo Thạnh, sau giờ học.
“Lâm Vân!”
Như Tuyết nhảy đến chỗ Lâm Vân với nụ cười trên môi.
Như Tuyết hôm nay mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần jean, mặc dù cô ấy ăn mặc khá đơn giản nhưng cô ấy vốn đã có một vẻ ngoài thanh tú, nước da trắng và nụ cười vui tươi trên khuôn miệng nhỏ nhắn.
Sau khi Lâm Vân đứng dậy, Như Tuyết trực tiếp nằm lấy tay Lâm Vân, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Có lẽ bởi vì mối quan hệ của hai người đã được xác nhận, vẻ mặt của Như Tuyết trở nên hồng hào, tinh thần, khí lực của cả người đều tốt hơn bình thường rất nhiều.
“Anh Vân, các cậu đây là?” Tên mập bên cạnh ngẩn người.
“Béo, Như Tuyết bây giờ là bạn gái của tôi!” Lâm Vân cười nói.
nói: “Thật không? Điều đó thật tuyệt! Những người yêu nhau cuối cùng cũng được thành đôi! Xin chúc mừng!” Tên mập vỗ tay vui vẻ.
“Béo, đi thôi! Tôi mời, tối nay chúng ta phải đi ăn mừng thật lớn!” Lâm Vân cười.
“Tốt! Chuyện tốt như vậy, là phải ăn mừng!” Tên mập vui vẻ nói.
Sau khi cả ba ra khỏi phòng học, họ đi thẳng đến cổng trường.
Trên đường.
“Anh Lâm Vân!” Một cô gái ăn mặc rất đẹp, sau khi nhìn thấy Lâm Vân, cô ta liền chạy đến chỗ Lâm Vân đang đứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...