Đỉnh Cấp Thần Hào
Hả? Để tôi gặp xem sao?” Khương Hùng Dũng vô cùng hứng thú nói.
Tay chân hạng nhất của Khương Hùng Dũng là Trương Tuấn Kiệt đã bị Lâm Vân phế lần trước, trong tay ông ta đúng lúc cần gấp một tay chân kiêm vệ sĩ mạnh.
“Hắc Báo, cậu vào đi.
” Luật sư nói với bên ngoài cửa.
Sau khi giọng nói vừa ngừng, một người đàn ông cao gầy đi tới.
Làn da của người đàn ông này đen xì, diện mạo thì xấu xí, dáng người thấp bé, khoảng chừng chỉ một mét sáu, nhưng trong mắt lóe lên sắc bén, trên gương mặt là một vết sẹo dữ tợn.
“Luật sư, đây là cao thủ lợi hại mà ông nói sao? Ha ha!” Khương Hùng Dũng nhìn thấy người này xong, ông ta lập tức cười ha ha.
Bởi vì dáng người người này thấp bé, còn có chút gầy yếu, dựa theo khổ người, căn bản không thể so được với tay chân Trương Tuấn Kiệt tiền nhiệm của ông ta, cho nên Khương Hùng Dũng hoàn toàn coi thường anh ta.
“Ông Khương, ông đây là đang xem thường Hắc Báo sao?” Hắc Báo phát ra giọng nói khàn khàn, cổ họng giống như từng bị xé rách.
Sau khi Hắc Bảo vừa mới nói xong, anh ta lập tức giảm mạnh chân xuống.
“Rầm!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, đá cẩm thạch dưới chân Hắc Báo trực tiếp nứt vụn! Chỗ chân giẫm lên đã lún sâu mấy centimet.
“Có chút năng lực đấy.
Trước mắt Khương Hùng Dũng sáng lên.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng chỉ một vệ sĩ bên cạnh mình.
“Cậu đến thử thân thủ của cậu ấy đi!”
Vệ sĩ này có bộ dạng khôi ngô, vạm vỡ.
“Ông Khương, tôi!” Nhưng vệ sĩ này lại lộ ra vài phần sợ hãi, bởi vì anh ta tự biết, anh ta giẫm chân một cái, ngay cả đá cẩm thạch cũng không thể nứt ra được.
“Bảo cậu đi thì đi đi! Đừng nói linh tinh!” Khương Hùng Dũng trợn mắt nhìn anh ta.
Vệ sĩ này chỉ có thể gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Hắc Bảo.
“Á!”
Vệ sĩ kêu to một tiếng, sau đó nắm chặt tay đánh mạnh về phía Hắc Bảo.
Hắc Báo nhếch miệng cười, lộ ra một hàng răng vàng, không có ý né tránh.
“Rầm!”
Một quyền của vệ sĩ đánh lên người Hắc Bảo.
Tuy vệ sĩ này kém Trương Tuấn Kiệt, nhưng cũng là tay chân có vẻ mạnh kế tiếp dưới tay Khương Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng mới sắp xếp anh ta ở bên cạnh bảo vệ mình.
Một quyền này của anh ta đánh ra, đánh lên trên người người bình thường, đủ để khiến người bình thường hộc máu.
Nhưng sau khi Hắc Bảo trúng một quyền này, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn lộ ra tươi cười như cũ.
“Cậu chỉ có chút sức lực như vậy à? Gãi ngứa cho tôi cũng không đủ” Hắc Báo phát ra giọng nói khàn khàn.
“Anh…!Sắc mặt vệ sĩ thay đổi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...