Chương 362
Sáng ngày hôm sau, đại học Bảo Thạnh.
Bên ngoài phòng học của Tô Bảo Nhi.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Tô Bảo Nhi liếc mắt nhìn anh
Giang trước mặt.
Gương mặt anh Giang tái nhợt, giống như không còn chút máu nào, ngón út tay trái còn quấn băng gạc.
“Tô Bảo Nhi, tôi tới tìm em chia tay” Anh Giang trầm thấp nói.
Trong lòng anh Giang rất không cam lòng, nhưng anh ta không có biện pháp nào khác, nghĩ tới bối cảnh của Lâm Vân, anh ta đã cảm thấy sợ hãi.
“Cái gì? Anh tìm tôi chia tay?” Tô Bảo Nhi hoảng sợ.
“Anh Giang, anh đùa giỡn gì thế, anh theo đuổi tôi lâu như vậy, bây giờ tôi đồng ý với anh rồi.
Vậy mà anh lại nói chia tay với tôi sao?” Tô Bảo Nhi thở hổn hển trừng anh Giang.
“Không có nguyên nhân, dù sao từ hôm nay trở đi, tôi và em sẽ không còn quan hệ gì nữa, em bảo Lâm Vân đừng tìm tôi gây phiền phức nữa.
”
Sau khi anh Giang nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Trong lòng anh Giang tràn ngập không cam lòng, anh ta không dễ dàng gì mới theo đuổi được Tô Bảo Nhi, cứ thế thất bại rồi.
Nhưng nghĩ tới thân phận bối cảnh của Lâm Vân, anh ta không cam lòng tới mấy cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Anh có lầm hay không?”
Nhìn bóng lưng anh Giang rời đi, Tô Bảo Nhi tức tới mức giậm chân.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi sửng sốt một lát, bỗng nhiên cô ấy nghĩ tới câu nói “em bảo Lâm Vân đừng tìm tôi gây phiền phức nữa” vừa rồi của anh Giang.
“Chẳng lẽ là Lâm Vân giở trò? Nhưng mà…!Sao tên kia có thể đấu lại được với anh Giang gia nghiệp rất lớn được?” Trong lòng Tô Bảo Nhi tràn ngập nghi ngờ.
Nhưng Tô Bảo Nhi nghĩ tới ngày hôm qua Lâm Vân đến nhà tìm cô ấy, nghĩ tới Lâm Vân để ý cô ấy, trong lòng cô ấy có cảm giác không nói nên lời.
Trong phòng học của Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn bóng lưng của Như Tuyết ở phía trước, đang ngẩn người.
Lúc này, bỗng nhiên Hoàng Luân vỗ bả vai Lâm Vân: “Anh Vân, tên khốn nạn Giang Vũ kia đã xóa bỏ bài đăng trên diễn đàn trường rồi, là anh Vân tìm tên kia tính sổ đúng không?” “Xem như là vậy.
” Lâm Vân gật đầu.
“Anh Vân, Giang Vũ này đúng là thiếu bị đánh, anh nên bảo anh ta đăng bài xin lỗi anh ở trên diễn đàn trường, như vậy mới xả giận” Hoàng Luân nói.
Lâm Vân chỉ cười, không nói gì.
Trải qua chuyện này, Lâm Vân tin tưởng, anh Giang này tuyệt đối không dám đối phó mình nữa.
“Đúng rồi anh Vân, em có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ” Hoàng Luân cảm thấy nhức đầu.
“Có chuyện gì cứ nói, đừng khách sáo với anh như vậy.
” Lâm Vân vỗ bả vai của Hoàng Luân.
“Anh Vân, em họ của em bị bạn gái đá, hiện giờ thắng bé đau lòng cả ngày, em có quan hệ tốt với cậu ấy, cho nên em muốn nhờ anh Vân giúp đỡ, giáo huấn người phụ nữ hám giàu đáng ghét kia” Hoàng Luân nói.
“Hả? Vì sao cô ta đá em họ của em?” Lâm Vân hỏi.
“Bởi vì cô ta ghét bỏ em họ em nghèo, tìm bạn trai có tiền” Hoàng Luân tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...