Đỉnh Cấp Thần Hào
Chương 323
Các thành viên trong đội trường học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đều hưng phấn cười to, giống như đã đánh thắng trận.
“Ai nói chúng tôi sợ hãi chứ? Chúng tôi ứng chiến!” Hoàng Luân tức giận đứng ra nói.
“Đúng thế, chúng tôi ứng chiến.
”
Các thành viên trong đội trường đại học Bảo Thạnh cũng đồng thanh nói, làm sao bọn họ có thể nhẫn nhịn loại trào phúng này.
“Được, vậy bắt đầu đi! Tôi sẽ dạy cho đám người trường đại học Bảo Thạnh các anh làm người.
” Đỗ Khang cười nói.
Ngay sau đó tranh tài giữa hai bên bắt đầu.
Trận đấu này, Hoàng Luân được điều ra sân, đảm nhiệm vai trò tiền đạo.
“Trường đại học Bảo Thạnh cố lên!”
“Trường đại học Bảo Thạnh cố lên!”
Những sinh viên đứng xem xung quanh đều cổ vũ cho đội bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh.
Sau khi tin tức học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đến phá đám, rất nhiều bạn học đã chạy đến xem thi đấu, càng lúc càng có nhiều người.
Trên sân đám người Hoàng Luân đều dồn hết sức lực.
Trận đấu này liên quan đến vinh quang của trường.
Tuy Lâm Vân không thích xem bóng rổ, nhưng trận đấu này có người anh em Hoàng Luân của mình, hơn nữa là người bên ngoài đến khiêu chiến trường đại học Bảo Thạnh, Lâm Vân là một sinh viên của trường, đương nhiên cũng hy vọng trường mình giành thắng lợi.
Dường như đối phương có sự chuẩn bị trước, sau khi tranh tài bắt đầu, thế công hung mãnh, liên tục dẫn bóng.
Đến phút thứ tư, điểm số đã là 13 : 2.
Học viện kỹ thuật Bảo Thạnh dẫn trước.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, khoảng cách điểm càng lớn hơn.
Mỗi khi học viện kỹ thuật Bảo Thạnh được điểm, thành viên của bọn họ hưng phấn kêu to, thậm chí còn trào phúng đám người Hoàng Luân.
Hơn một nửa hiệp đấu, điểm số đã là 44 : 8.
Cuộc tranh tài gần như Vân về một bên, giống như học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đang thi đấu với học sinh tiểu học.
Nhất là đội trưởng Đỗ Khang của đối phương, anh ta rất mạnh, phần lớn điểm số đều liên quan đến anh ta.
Sinh viên đại học Bảo Thạnh đứng xem đã sớm tịt ngòi, điểm số này, bọn họ đâu còn mặt mũi hô cố lên?
Ngay cả Lâm Vân cũng đổ mồ hôi thay cho đám người Hoàng Luân.
Nửa sau của trận, đại học Bảo Thạnh thay người, Hoàng Luân bị thay ra.
Hoàng Luân ngồi bên người Lâm Vân, tức giận nói: “Móa nó chứ, Đỗ Khang kia quá lợi hại, chỉ sợ hôm nay chúng ta sẽ thua mất, chỉ sợ hôm nay, mặt mũi của đại học Bảo Thạnh chúng ta sẽ mất sạch.
”
Tuy nửa sau của trận còn chưa chơi, nhưng thế cục này đã định.
“Hoàng Luân, anh nhớ, trước kia mỗi lần học viện kỹ thuật Bảo Thạnh thi đấu hữu nghị với trường chúng ta, bọn họ đều không đấu lại được trường của chúng ta, hôm nay sao thế?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...