Đỉnh Cấp Thần Hào


Chương 322
Khoảng hơn mười phút sau, hai bên đều đã đến đông đủ.

Xế chiều hôm nay là tranh tài trong đội bóng rổ của trường, đội bóng của trường sẽ chia làm hai tổ.

Tuy ở trong đội bóng rổ của trường, Hoàng Luân không phải người xuất sắc, nhưng cũng không kém, anh ta nằm ở đội A, điểm số đang dẫn trước đội B.

Cuộc tranh tài hôm nay thu hút hơn một trăm sinh viên đến xem.

Chẳng qua chơi được hơn một nửa trận bóng, có hơn mười người thanh niên xa lạ mặc đồ chơi bóng rổ đi vào trong sân.

Trên áo của hơn mười người thanh niên này có ghi “Học viện kỹ thuật Bảo Thạnh”.

“Đây không phải là đội bóng rổ của học viện kỹ thuật Bảo Thạnh à? Sao bọn họ lại chạy đến trường học của chúng ta thế?”
“Đúng thế, bọn họ còn đi thẳng vào cuộc thi, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn đến đập phá à?”
Những bạn học xung quanh đều bàn tán sôi nổi.


Lâm Vân cũng có vẻ hơi nghi hoặc.

“Này mấy người làm gì thế?”
Đám người Hoàng Luân đều dừng cuộc thi lại, nhìn về phía hơn 10 người trường học viện kỹ thuật Bảo Thạnh.

Bên phía đối phương, người dẫn đầu cao hơn một mét chín, anh ta trực tiếp nói: “Tôi là Đỗ Khang – Đội trưởng đội bóng rổ của trường học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, sớm nghe danh của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh các anh, hôm nay đặc biệt dẫn đội đến để khiêu chiến.


Sắc mặt của đám người Hoàng Luân đều trở nên âm trầm, đối phương đến lúc bọn họ đang tiến hành tranh tài, sao có thể gọi là đến khiêu chiến, rõ ràng là đang đến phá đám.

Mấy sinh viên học viện kỹ thuật Bảo Thạnh nhao nhao cười nói.

“Chẳng lẽ mấy anh không dám nghênh chiến?”
Hoàng Luân nghe đến đó, vội vàng đứng ra nói.

“Con mẹ nó, chúng tôi sẽ sợ mấy người chắc? Trước kia, mỗi lần thi đấu với học viện kỹ thuật Bảo Thạnh của các người, trường đại học Bảo Thạnh của chúng tôi chưa từng thua.



Mấy người đồng đội khác của Hoàng Luân cũng nhao nhao nói.

“Đúng thế, mấy người dám khiêu chiến chúng tôi, sao không nhìn lại xem mình có thực lực hay không! Vì sao chúng tôi không dám nghênh chiến chứ?”
“Đánh bọn chúng, đánh bón chúng!”
Những sinh viên đang đứng xem tranh tài của sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đều đồng thanh hô to.

Nực cười, trường bên ngoài đến khiêu chiến, đây là chuyện liên quan đến thanh danh và mặt mũi của trường, nếu như không chấp nhận khiêu chiến, chẳng lẽ không phải nói trường đại học Bảo Thạnh của bọn họ là đồ bỏ đi à?
Giữa sân.

Đội trưởng đội bóng rổ Đỗ Khang cười nói: “Mấy cuộc thi nhỏ trước không có ý nghĩa gì, lần này chúng ta thi đấu một trận, bên thua sẽ phải hô to ba tiếng “Chúng tôi là đồ bỏ đi”, có dám không?”
“Mấy người…” Hoàng Luân tức đến mức sắc mặt thay đổi, không nghĩ đến đối phương lại ác như vậy.

Đỗ Khang thấy vậy, anh ta quay đầu cười nói với mấy thành viên trong đội mình.

“Các anh em, các anh nhìn xem, trường đại học Bảo Thạnh nhát chết, không dám ứng chiến.


“Ha ha ha.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui