Chương 310
“Lâm Vân, anh…!Bây giờ sao anh lại có được thân phận và địa vị lớn như thế.
” Trần Tuyết My ngơ ngác nhìn Lâm Vân.
Trần Tuyết My nằm mơ cũng không nghĩ đến, mối tình đầu mà cô ta vứt bỏ, thế mà lúc này lại có thân phận và địa vị cao như vậy.
Trần Tuyết My nghĩ đến lúc hôm qua cô ta gọi điện thoại cho Lâm Thiện, cô ta còn châm chọc có phải Lâm Vân không lấy ra được tiền mừng, nghĩ đến đây, Trần Tuyết My đã cảm thấy không còn mặt mũi gì.
Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là cảm giác hối hận, hối hận chính mình đã bỏ qua một người đàn ông trâu bò như thế.
“Vẫn là câu nói kia, chúc mừng cô, chúng mừng cô lấy được một người chồng có dáng dấp như heo” Lâm Vân nhìn chằm chằm Trần Tuyết My, lạnh nhạt nói.
Sau khi nói xong, Lâm Vân xoay người, không nhìn cô ta nữa.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía tên mập mạp tóc vàng và người đàn ông gầy.
“Hai vị, tôi vừa mới nói, thân phận của tôi có thể hù chết hai người, chẳng phải các anh cảm thấy rất buồn cười à? Không phải các anh cười nhạo tôi ư? Hiện tại hai anh cười đi.
” Lâm Vân hời hợt nói.
“Chúng tôi.
Chúng tôi.
Sắc mặt người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều tái nhợt, hai chân không nhịn được, đang run rẩy, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.
Hai người bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, bọn họ lại đắc tội với một nhân vật trâu bò như vậy.
“Tôi bảo các anh cười, các anh không nghe thấy à?” Giọng nói của Lâm Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Vâng, vâng vâng!”
Hai người liên tục gật đầu, sau đó cố gắng nở một nụ cười, nhìn rất khó coi.
Hai người bọn họ hiểu rất rõ, lấy thân phận và địa vị của Lâm Vân, anh muốn bóp chết bọn họ, còn đơn giản hơn giết một con kiến.
Vì thế Lâm Vân nói như thế nào, bọn họ chỉ có thể làm theo.
Sau cùng, Lâm Vân nhìn về phía Hoàng Bách.
Lúc này, trên trán Hoàng Bách đã phủ kín mồ hôi, anh ta cảm nhận được ánh mắt Lâm Vân đang nhìn mình, anh ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trên mặt càng lộ vé e so.
Anh ta nghĩ đến, lúc trước mình đã từng cướp bạn gái của Lâm Vân, còn đánh Lâm Vân một trận, vừa rồi lúc bỏ tiền mừng, anh ta còn trào phúng Lâm Vân, đủ loại chế giễu lúc ngồi trên bàn, cả trái tim anh ta giống như rơi xuống vực sâu.
“Hoàng Bách, tôi vừa mới nói với anh, nếu như chọc đến tôi, hậu quả đó, anh không gánh được, đáng tiếc khi đó anh không tin tôi.
” Lâm Vân lắc đầu nói.
“Chủ tịch Lâm, hiện tại tôi đã biết, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi.
”
Hoàng Bách vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin Lâm Vân tha thứ.
Trong lòng Hoàng Bách cũng rất rõ ràng, lấy thân phận và địa vị của Lâm Vân, muốn giết chết anh ta, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đây không phải là người mà anh ta có thể đắc tội.
“Tha cho anh ư? Xin lỗi nhé, không có khả năng đó.
Lâm Vân nheo mắt nói.
Dừng một lúc, anh tiếp tục nói.
“Thù oán giữa chúng ta là từ trung học, anh còn nhớ rõ chứ? Hôm nay, đúng lúc thù mới hận cũ, chúng ta nên tính toán một lượt”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...