Đỉnh Cấp Thần Hào
Chương 215
Tổng giám đốc Tô nhìn thấy bóng lưng kia, ông ta không nhịn được lẩm bẩm một câu, ông ta cảm thấy mình đã gặp qua bóng dáng này, thế nhưng ông ta không nghĩ ra là ai.
Bởi vì đưa lưng về phía ông ta, cho nên ông ta không nhìn thấy mặt người kia, ông ta không cách nào phản đoán.
“Tổng giám đốc Tô, một lát nữa, ông nhất định phải cung kính đấy, chúng ta không cùng đẳng cấp với cậu ấy Chủ tịch Doãn nói.
“Chủ tịch Doãn, ông yên tâm đi, chuyện này cho dù ông không nói, tôi cũng hiểu.
Tổng giám đốc Tô cười trả lời.
Rất nhanh, chủ tịch Doãn đã rất theo tổng giám đốc Tô đi đến phía sau bóng lưng kia.
Chủ tịch Doãn cung kính nói với bóng lưng này.
“Chủ tịch Lâm, tôi là chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh, tôi đến để giới thiệu một người cho cậu làm quen.
Tổng giám đốc Tô cũng cung kính đứng tại chỗ, trên mặt mang theo nụ cười nhìn bóng lưng kia.
Dưới ánh mắt của tổng giám đốc Tô, bóng lưng kia chậm rãi xoay người lại, lọt vào trong tầm mắt của tổng giám đốc Tô, không phải là ai khác, chính là Lâm Vân
Vào giây phút khi tổng giám đốc Tô nhìn thấy Lâm Vân, nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.
Trong đầu tổng giám đốc Tô “ong” một tiếng.
“Là…!Là cậu!”
Tổng giám đốc Tô thẫn thờ nhìn Lâm Vân, bởi vì quá mức hoảng sợ mà giọng nói của ông ta trở nên rất sắc bén.
Tổng giám đốc Tô nằm mơ cũng không nghĩ tới, người kia lại là Lâm Vân.
Sau khi Lâm Vân nhìn thấy tổng giám đốc Tô, trong mắt anh lướt qua ngạc nhiên, sau đấy lại bình tĩnh, khỏe miệng nở một nụ cười.
Bởi vì trước khi đến Lâm Vân cũng đã đoán được sẽ gặp cha của Tô Bảo Nhi ở trên buổi đấu giá này.
“Tổng giám đốc Tô, ông làm gì thế? Nhanh tranh thủ chào hỏi chủ tịch Lâm đi!”
Chủ tịch Doãn huých vào người tổng giám đốc Tô.
“Cậu ta…!Sao cậu ta lại là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cậu ta…!Không phải cậu ta là sinh viên trường đại học Bảo Thạnh à? Cậu ta.
Cậu ta.
Trong mắt tổng giám đốc Tô tràn đầy khiếp sợ không thể tưởng tượng được, ngày hôm qua, ông ta vừa mới gặp Lâm Vân, từ trường học, ông ta cũng lấy được tư liệu cá nhân của Lâm Vân, trong đó ghi rất rõ, Lâm Vân chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo.
Lúc này Lưu Ba ở bên cạnh Lâm Vân cũng xoay người lại.
“Ôi, đây không phải là tổng giám đốc Tô à? Chủ tịch Lâm của chúng tôi đúng là đang học ở trường đại học Bảo Thạnh, làm chủ tịch chỉ là nghề phụ của chủ tịch Lâm thôi.
Lưu Ba vừa cười vừa nói.
“Chuyện này, chuyện này.
Tổng giám đốc Tô đương nhiên biết Lưu Ba, đầy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...