Trán của Thác Sa nổi đầy gân xanh, ông đang nắm chặt chuỗi Phật châu kia trong tay. Đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, xông pha trong mưa bom bão đạn, đến khi già rồi lại bị một đứa bề dưới làm cho mất hết mặt mũi như thế, còn dùng súng chĩa vào đầu, thậm chí ngày này năm sau có thể là ngày giỗ của ông.
Thác Sa kìm nén sự tức giận, ông biết Chu Dần Khôn có thể làm được. “Cậu muốn thế nào?” Thác Sa liếc mắt nhìn Tụng Ân trên mặt đất: “Cậu muốn cái gì tôi đều trả cho cậu, cậu lấy ngón tay của cháu trai tôi thì đền như thế nào?” Ngón tay đứt lìa ngâm trong rượu, không thể nào nối lại được. Chu Dần Khôn cười xấu xa: “Chú Thác Sa, chú đang nghĩ gì vậy? Chú và Chu Diệu Huy cùng nhau phá hoại đất đai và nhà máy ở Mumbai, biến nhà máy quân sự của tôi thành một nhà máy dệt vô dụng cố gắng kiếm tiền, bây giờ không thể thu lại được gì thì muốn đổi ý, đùa sao?” Ánh mắt anh nhìn xuống dưới, dừng ở ngón tay đứt lìa kia, khóe môi người đàn ông cong lên một nụ cười, lười biếng nhấc chân, cố ý giẫm lên ngón tay kia. Máu và rượu đồng loạt bị giẫm, phát ra âm thanh ướt át, dính nhầy trên sàn nhà. Chu Dần Khôn nghiền nát giống như giẫm lên tàn thuốc, thấy sắc mặt Thác Sa xanh mét, ngược lại còn sáp đến: “Nhớ cho kỹ, món nợ của ông, tôi sẽ đòi lại từ trên người cháu trai bảo bối của ông.
Tôi gặp cậu ta một lần, liền chặt một ngón tay của cậu ta.
Ngón tay chặt hết thì chặt cánh tay.
Yên tâm, sẽ đếm hết nhé.
Nhất định sẽ để lại một cái cho chú Thác Sa.” “Chu Dần Khôn, Tái Bồng không dạy cậu là không được gây hại với người nhà sao?” Chu Dần Khôn giống như là nghe xong chuyện cười lớn nào đó, thậm chí lười để ý.
Anh giơ tay lên, A Diệu thu súng, đi theo Chu Dần Khôn rời đi.
Thác Sa chỉ muốn bắn một phát súng đánh gục anh, nhưng Chu Dần Khôn chỉ dẫn theo một người tới làm ầm ĩ như vậy, rõ ràng là không sợ ông đánh trả. Đối phó với rắn độc báo săn mồi, nhất định phải giết chúng chỉ bằng một đòn.
Nếu như không thể thành công trong một lần, chờ nó phản kích, đó nhất định sẽ là cuộc chiến hậu quả khó lường.
Chu Dần Khôn không vợ không con, không có bất kỳ kiêng dè nào.
Hai đứa con trai của Thác Sa đều chết trong cuộc chiến bắn súng, giờ chỉ còn lại một đứa cháu trai như Tụng Ân, xác định không thể mạo hiểm nổi. Thác Sa không ra lệnh ngăn lại Chu Dần Khôn, mà vội vàng đến trước mặt Tụng Ân nhìn tay cậu, vết cắt ngay ngắn, dứt khoát.
Lúc này Hạ Hạ cũng ngồi xổm bên cạnh Tụng Ân, dùng khăn lông của nhà hàng bao lấy tay Tụng Ân. “Tụng Ân, cậu kiên trì một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Chu Hạ Hạ nhìn thấy Tụng Ân đột nhiên mất đi một ngón tay, sắc mặt nhợt nhạt vì sợ hãi, lại nhìn thấy cậu đau đến mồ hôi đầm đìa, Hạ Hạ khóc đến nước mắt đầy mặt. Thác Sa không ngờ rằng Tụng Ân không những không khóc mà còn kiên định nhìn ông.
Trong lòng ông dâng lên một chút nhẹ nhõm, vốn cho rằng đứa trẻ được che chở sẽ không chịu nổi mưa gió, nhưng dù sao thì hai ông cháu đều chảy cùng một dòng máu, nên tâm huyết bọn họ có không hề giảm đi một nửa.
Thác Sa xoa đầu Tụng Ân: “Đưa đến bệnh viện đi.” Những người cấp dưới lập tức chạy đến đỡ Tụng Ân ra ngoài, dù biết là vô ích nhưng vẫn nhặt và bọc kĩ ngón tay bị đứt lìa, toàn thân Chu Hạ Hạ run rẩy khi nhìn thấy ngón tay bị đứt lìa kia, cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra. Thác Sa đứng thẳng người, nhìn một bàn đầy đủ khách mời, cười nói: “Để cho các vị chê cười rồi, cứ tiếp tục ăn uống chưa xong đi, thằng cháu không hiểu chuyện, coi như là xem một câu chuyện cười đi!” Trời đất bao la, mặt mũi lớn nhất, thân là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này, có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo, Thác Sa không thể mất bình tĩnh chứ đừng nói là vội vàng rời đi. Chu Hạ Hạ vốn muốn đến bệnh viện với Tụng Ân, nhưng Tụng Ân lại nói: “Hạ, cậu về nhà trước đi.” Nói xong cậu lên xe, mấy chiếc xe màu đen đồng loạt chạy về phía bệnh viện với tốc độ cao, chỉ còn lại một chiếc dừng tại chỗ, là được Tụng Ân sắp xếp để đưa Chu Hạ Hạ về nhà. “Mời lên xe.” Chu Hạ Hạ đứng tại chỗ, nhớ lại ánh mắt Tụng Ân vừa rồi.
Họ lớn lên cùng nhau, nhưng ánh mắt vừa rồi của Tụng Ân quá xa lạ.
Giống như ...!không quen biết cô vậy. Chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô càng tái nhợt. Người chặt ngón tay của Tụng Ân là Chu Dần Khôn. Mặc dù những người khác không biết, nhưng Tụng Ân biết rằng Chu Dần Khôn là chú út của Chu Hạ Hạ. Những giọt nước mắt vốn đã bị ánh nắng thiêu đốt làm khô, lại trào ra trong hốc mắt, người của bang Hồng Ngõa đang đợi ở gần đó nhìn thấy Chu Hạ Hạ lại bật khóc, vẻ mặt kinh ngạc, tạm thời không biết làm sao. “Chú, chú đi bệnh viện đi.” Chu Hạ Hạ nghẹn ngào nói: “Không cần đưa cháu, cháu tự đi về, cảm ơn chú.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời, cô lau nước mắt đi về phía trạm xe buýt, người đàn ông nhìn bóng lưng gầy guộc của cô, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản, cuối cùng xoay người bước lên xe.
Chiếc xe màu đen chạy ngang qua Chu Hạ Hạ, cửa sổ xe phản chiếu dáng vẻ cô vừa nức nở vừa đi về phía trước. Chu Hạ Hạ nhanh chóng hiểu được phản ứng của Tụng Ân, chẳng qua là cô vẫn cảm thấy ủy khuất. Buổi chiều trạm xe buýt không có người nào, ánh nắng chiếu vào người cô nóng rực, Hạ Hạ đợi một lát còn chưa thấy xe buýt đến, liền đi đến phía sau biển báo trạm xe buýt.
Phía sau trạm xe buýt là một công ty thực phẩm, có một cái cây lớn, bóng cây bao phủ cả bên trong và bên ngoài hàng rào của công ty.
Hạ Hạ đi đến chân tường, bóng cây mang đến vài phần mát mẻ. Trên chiếc Maybach độ sơn đen tuyền cách đó không xa, Chu Dần Khôn đang bật điều hòa, sốt ruột nhìn nơi nào đó.
Thuốc lá trong xe đã hết, A Diệu đang đi xuống mua, Chu Dần Khôn đợi khoảng hai phút thì bắt đầu không kiên nhẫn. Nhưng vào lúc này, anh nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng dưới chân tường trạm xe buýt phía trước.
Gió nhẹ thổi tới, thổi đến lá cây xanh biếc vi vu lay động, thổi tung một góc váy của cô gái. Chỉ nhìn một cái, cũng cảm thấy mát mẻ lại thoải mái. Radar của đàn ông đối với phụ nữ luôn cực kỳ nhạy bén, đặc biệt là khi họ gặp phụ nữ xinh đẹp. Anh hứng thú tựa vào ghế sau, đánh giá cô gái kia từ trên xuống dưới một lần.
Váy mặc ở trên người cô hình như có chút lớn, phần eo trống trơn, gió từ bên cạnh thổi qua, lớp vải dán sát vào người cô, mới rõ ràng làm nổi bật vòng eo kia nhỏ cỡ nào.
Nhìn xuống, mặc dù chỉ lộ ra bắp chân, nhưng cân đối trắng nõn lại thẳng tắp, suy đoán một đôi chân hoàn chỉnh chắc cũng không có chỗ nào kém.
Nhưng nhìn lên trên, bộ ngực chỉ hơi phồng lên, nhìn như là còn chưa trổ mã xong. Sự hứng thú của đàn ông giảm đi một nửa. Mà lúc này, cô gái dường như là đang thắc mắc vì sao xe còn chưa tới, nghiêng đầu nhìn xem phương hướng xe. Đó là một khuôn mặt to bằng bàn tay, ở loại địa phương như Thái Lan, nơi phơi nắng thôi cũng nóng chết người, thế mà làn da lại tự nhiên trắng đến phát sáng. Rõ ràng là không trang điểm, hốc mắt hồng hồng vừa nhìn đã biết là mới khóc qua, mặt bị nước mắt rửa sạch mà vẫn sạch sẽ như cũ.
Nhìn cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi. Quay đầu khoảng từ ba đến năm giây, cô gái lại quay trở về.
Giống như là đang suy nghĩ có nên tiếp tục chờ hay không. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại kia, đuôi tóc đảo qua đảo lại, lướt qua khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, loại tiểu mỹ nhân còn chưa phát triển hoàn toàn này, chơi không có gì thú vị, nhìn một chút là được, còn không đáng để anh đội mặt trời chói chang đi xuống trêu chọc. Nhắm mắt được hai giây, anh lại mở ra.
Khuôn mặt dưới chân tường kia trùng với khuôn mặt của ai đó đứng dưới cầu thang đang cầm cây kem và gọi anh là chú. Chu Dần Khôn lại nhìn sang. Chậc.
Đó thực sự là cháu gái của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...