“Ôi, cô gái nhỏ à, thọ tinh này chính là được làm bằng gỗ tử đàn, chỉ riêng vật liệu gỗ kia thôi đã rất đắt tiền! Chiếc mà cháu nhìn thấy là hiếm có trong muôn vàn, trước đó không biết đã làm hư bao nhiêu cái đâu.
Không riêng gì người Trung Quốc chúng ta, đồ này còn chính là Phật giáo quốc gia tại Thái Lan, đâu ai mà không tôn kính Đức Phật từ tận đáy lòng? Không làm ra đồ tốt nhất, nào dám trưng ra bên ngoài! Việc làm ăn này chính là coi trọng thành tâm, cháu thành tâm mua, chú thành tâm bán, không phải người đứng đắn, chú cũng không bán đâu!” Chu Dần Khôn nghe xong liếc mắt nhìn Chu Hạ Hạ.
Quả nhiên, cô lại bị thuyết phục. Chu Hạ Hạ đặc biệt chân thành bày tỏ đây là quà tặng cho ông nội, là thành tâm trăm phần trăm, nhưng giá cả này thật sự có hơi mắc rồi, muốn hỏi ông chủ có thể hạ giá một chút hay không. Ông chủ khó xử: “Cô bé, giá này mà giảm, tấm lòng chẳng phải cũng giảm theo sao? Cháu tặng thọ tinh cho người già, chính là hy vọng người đó sống lâu đúng không, vậy sao có thể giảm giá chứ, xui xẻo nha.” Hai câu cuối cùng này, càng thành công lừa Chu Hạ Hạ, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối không cất lời nào, ánh mắt khẩn thiết. Người đàn ông đứng thẳng người, ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Cô gái nhỏ lập tức đi qua. Giọng điệu của Chu Dần Khôn trêu tức: “Muốn mua thật sao?” Món đồ đó rõ ràng không đáng giá với cái giá này. Nhưng Hạ Hạ nghiêm túc gật đầu.
Cô liếc mắt một cái liền vừa ý món này, ý nghĩa cũng tốt, nếu như chỉ bởi vì giá cả quá đắt mà liền từ bỏ, đi chọn món khác, thì quá có lỗi với ông nội rồi. “Chú út, tiền này xem như cháu mượn chú, cả tiền nợ trước đó cháu cũng sẽ trả lại cho chú.” Cô nghĩ, cha mẹ rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó cha sẽ giúp cô trả tiền. Lúc này anh cũng không làm khó cô, móc ra một xấp đô la, ông chủ ôm máy tính đứng ở bên cạnh: “Một ngàn hai trăm mười hai đô la.” Đống này của Chu Dần Khôn tất cả đều là tờ mệnh giá 100, ngay cả tiền lẻ cũng không có, Chu Hạ Hạ cẩn thận đếm mười ba tờ đưa cho ông chủ, sau đó gấp số tiền thừa về nhét lại trên tay anh, tiếp đó giống như là hoàn thành chuyện lớn lao gì, ngửa đầu cười với Chu Dần Khôn: “Ông nội chắc chắn sẽ thích.” Thừa dịp ông chủ gói đồ trang trí sinh nhật, Chu Hạ Hạ ở sạp bên cạnh, chọn vài bộ quần áo và quần chất liệu mỏng manh, cộng lại cũng không có bao nhiêu tiền, có lẽ sợ Chu Dần Khôn không kiên nhẫn, toàn bộ quá trình chọn lựa cũng không vượt qua năm phút.
Giữa chừng chọn được một số đồ, cô còn chỉ vào áo sơ mi và quần nam được treo cùng một chỗ, hỏi anh có muốn hay không. Chắc vì nã nhân thủ đoản*, thái độ còn rất nhiệt tình. * Nhận được lợi ích từ người đó nên phải nể mặt người đó. Chu Dần Khôn một tay nhét vào trong túi, vuốt ve tờ giấy lúc trước tiện tay bỏ vào.
Anh nhìn Chu Hạ Hạ tự mình xách túi quần áo trở về, lại cẩn thận từng li từng tí nhận lấy vật trang trí mừng thọ từ trong tay ông chủ, cuối cùng tự nhiên nói: “Chú út, chúng ta trở về đi?” Chu Dần Khôn quan sát cô.
Chu Hạ Hạ này tuổi còn nhỏ mà đầu óc đã không tốt, đã quên khi ở tháp Sathorn anh suýt chút nữa đẩy cô ngã chết, hay là quên lúc ở khách sạn Pattaya anh xém chút nữa bóp chết cô? Hay là nói...!cô giả vờ, trước tiên cải thiện mối quan hệ với anh, giả vờ đến khi Chu Diệu Huy đến mới tố cáo anh. Lúc trở về, Chu Hạ Hạ ở phía trước, Chu Dần Khôn ở phía sau. Chân trước cô đi vào, người đàn ông đi theo phía sau chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông cụ. Chu Dần Khôn vừa bước vào cửa hàng thì nghe thấy Hạ Hạ nói: “Ông nội, đây là cháu và chú út cùng nhau mua, chúc ông khỏe mạnh, sống thọ hơn Nam Sơn! Sống đến 150 tuổi!” “Ôi, một trăm năm mươi tuổi đã già dặn thành tinh rồi, hù chết người luôn.
Cũng đâu cần sống lâu như vậy.” “Ông nội!” Chu Dần Khôn nhìn thấy mái tóc nhỏ của Chu Hạ Hạ đều dựng đứng hết cả lên. Lại nhìn sang Tái Bồng, ông đã buông quạt hương bồ không rời tay xuống, cầm món quà sinh nhật bằng gỗ tử đàn kia yêu thích không muốn buông tay, vừa cười vừa nói: “Được, vậy thì nghe Hạ Hạ, sống đến một 150, còn có 85 năm đấy, khi đó các con của cháu cũng đang bế cháu hết rồi.” Giương mắt nhìn thấy Chu Dần Khôn đi vào, ông cụ hiếm khi không mắng chửi người: “Lại đây hưởng quạt thổi.” Xem ra thật đúng là rất vui mừng. Lúc này Mai Kim không có ở trong quán, nơi này chỉ có ba thế hệ người nhà họ Chu, Chu Dần Khôn đi qua ngồi xuống, thấy ông cụ còn cầm món đồ trang trí kia: “Cha thích thì sao không tự mua một cái?” “Sao mà giống nhau được? Thứ cậu mua, Hạ Hạ mua, có thể giống như ông già ta mua sao?” Nói xong Tái Bồng còn đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Sao lần này cậu lại hiếu thuận như vậy? Đến tám trăm lần chỉ biết ăn biết uống của ông đây.” Chung quy mà nói, chỉ cần Chu Dần Khôn không ngủ cả ngày, biết làm một chút chuyện như vậy, Tái Bồng nhìn anh sao cũng thấy thuận mắt.
Vừa nghe Hạ Hạ nói thứ này do cô và chú cùng chọn, Tái Bồng đầu tiên là không tin, tiếp theo chính là vui mừng không ngớt. Chu Dần Khôn cũng giống như mẹ anh Hà Kinh Đình, tính tình cứng rắn, chẳng biết chịu thua và lấy lòng người, lớn đến hai mươi lăm tuổi rồi, cũng chỉ mới tặng quà cho ông được một lần như vậy. Mà Chu Dần Khôn thấy Tái Bồng thật sự vui mừng, không khỏi liếc mắt nhìn Chu Hạ Hạ.
Sớm biết mua cái đồ chơi này là có thể thuận lợi dỗ ông già vui vẻ thì anh đã sớm mua rồi.
Cũng không biết ông già này có phải bởi vì lớn tuổi, lại tự nhiên thích những thứ đồ rẻ tiền này hay không. Nhưng mà......!Anh thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên, thuận nước đẩy thuyền nói với Tái Bồng: “Không sao, cha thích là tốt rồi.” Ông già càng vui, chuyện sau này càng dễ nói. Mà Chu Hạ Hạ này số mệnh không tệ, đánh bừa mà trúng xem như giúp anh dỗ ông già vui vẻ, lời xin lỗi trên tờ giấy miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Sáu giờ rưỡi tối. Chu Hạ Hạ mặc quần áo mua ở chợ bán, bưng cà ri cua mà Tái Bồng tự tay làm lên bàn. Sau khi trời tối nhiệt độ đã hạ xuống, bàn ăn được đặt ở một mảnh đất trống nhỏ phía sau giữa cửa hàng và nhà ở, phía trên là dây leo phủ kín, ngồi ở phía dưới có thể ngửi được mùi thơm của cây cỏ tươi mát. Không giống như Chu Hạ Hạ siêng năng, Chu Dần Khôn dọn cơm xong mới đi ra, rửa tay rồi ngồi đối diện với ông cụ. Hạ Hạ dọn bát đĩa, nĩa và thìa xong, Tái Bồng nói: “Hạ Hạ, lấy cho ông một đôi đũa.” Nói xong ông còn cầm lấy nĩa, nói đùa: “Thứ này dùng hơn nửa đời người vẫn không thuận tay.” “Dạ được, ông nội.” Hạ Hạ cầm hai đôi đũa, một đôi đưa cho Tái Bồng, một đôi đưa cho Chu Dần Khôn. Người đàn ông cũng không khách sáo, cầm đũa lên muốn gắp con cua cà ri lớn nhất kia, ông cụ biết làm cua nhưng không thích ăn cua, chủ yếu đều là làm cho anh ăn. Trước đây là như vậy, nhưng lần này có chút khác biệt. Đôi đũa của anh còn chưa đụng tới, đã có một đôi đũa khác gắp con cua lớn nhất: “Hạ Hạ ăn con này đi, con này lớn nhất.” “...” Chu Dần Khôn nhíu mày. “Làm sao, bao nhiêu tuổi còn tranh ăn với con cháu?” Chu Dần Khôn đặt đũa xuống, không chỉ so đo đồ ăn, còn so đo cái khác: “Dựa vào cái gì phòng cháu ấy có điều hòa?” Trước khi ăn cơm Tái Bồng bảo Chu Hạ Hạ đi thay quần áo, mặc thoải mái một chút.
Chu Dần Khôn đi chợ bán sỉ một chuyến, trở về toàn thân đều là mồ hôi, đi tắm nước lạnh đi ra, vừa vặn gặp cô gái thay quần áo xong, Hạ Hạ đi qua bên cạnh anh, Chu Dần Khôn nhạy bén cảm nhận được luồng khí lạnh của máy điều hòa trên người cô. Tái Bồng mất kiên nhẫn: “Điều hòa không cần tiền à? Cậu một năm qua hai lần như vậy tôi còn phải chuẩn bị cho cậu một cái điều hòa sao? Hạ Hạ sắp khai giảng rồi, nóng muốn chết làm sao học tập.
Bớt dông dài, ăn cơm.” Chu Hạ Hạ cũng chẳng hề biết sao hai cha con cứ dùng hình thức ở chung như vậy, nói không được mấy câu liền bị nghẹn, cô nghe xong lời của hai người, chỉ cảm thấy là bởi vì mình đến, ông nội và chú út mới trở nên như vậy. Cô bị kẹp ở giữa nơm nớp lo sợ, ông nội lớn tuổi, tính tình chú út thì không tốt, lỡ như làm ông nội tức giận, sinh nhật này phải trải qua như thế nào? Lúc ở chung một mình với Chu Dần Khôn, cô không dám nói lung tung, sợ nói câu nào không đúng chọc tới anh.
Nhưng bây giờ ông nội ở đây, cô đánh bạo dấn thân giải hòa: “Ông nội, chú út, cháu lột thịt cua cho hai người, cháu biết lột cua rồi.” Nói xong, đôi tay được rửa sạch kia liền thuần thục lột con cua lớn trước mặt mình ra, dùng vật liệu ngay tại chỗ trong tầm tay như mai cua làm đồ đựng, đem gạch cua và thịt cua đầy ắp đựng ở bên trong. Bất kể Chu Hạ Hạ làm gì, Tái Bồng đều sẽ hết lời khen ngợi, cô được khen đến lá gan cũng lớn hơn một chút, nghe Tái Bồng nói không thích ăn cua, cô liền đem một phần vốn đã chọn ra trả về, hai tay cầm một mai cua đầy thịt cua trắng nõn, đặt trước mặt Chu Dần Khôn: “Chú út, chú ăn thử đi.” Con lớn nhất đó bị Tái Bồng cho người khác, những con còn lại Chu Dần Khôn đều chướng mắt, cua và máy điều hòa anh cũng không có phần, anh cũng lười cùng ông già tranh giành, nếm thử hai đũa cá nướng ngược lại cũng không tệ lắm.
Anh nhìn thịt cua đã lột xong, lại nhìn người đang cầm thịt cua, cặp mắt kia sáng lấp lánh. Có người hầu hạ sao lại không ăn, anh như một ông lớn ăn thịt cua mà Chu Hạ Hạ đã lột sẵn cho, thịt tươi ngon trơn mềm, gạch cua thơm nồng, Chu Dần Khôn miễn cưỡng mở miệng: “Chu Hạ Hạ.” Hạ Hạ vừa ăn hai miếng cá nướng, vừa nghe thấy Chu Dần Khôn gọi cô, lập tức buông nĩa xuống trả lời. “Thêm một con nữa.” “À, được!” Cô nghe lời lại đi rửa tay, quay về chọn một con lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...