Vào ngày cuối tuần áp chót của tháng 6, Hạ Hạ kết thúc các khóa học và kỳ thi tại trại hè Quốc tế. Vừa thi xong, Hạ Hạ liền trở về phòng gọi điện thoại về nhà, người nghe điện thoại là Tát Mã, giọng nói dịu dàng của bà ở bên kia hỏi Hạ Hạ có vất vả hay không, có nhớ nhà hay không, cô bé nghe được nước mắt rưng rưng: “Mẹ, con rất nhớ mẹ và cha.” Bên kia nghe thấy con gái làm nũng, vừa đau lòng vừa cảm thấy đáng yêu. “Hạ Hạ, cuối tháng là sinh nhật của ông nội rồi, cha vẫn chưa về, mẹ chờ cha về sẽ cùng qua đó.” Tát Mã nói: “Con đang ở Chiang Rai đúng không?” Bên này Hạ Hạ gật đầu, nói phải. Cuộc thi thể thao được tổ chức tại sân banh nông thôn Santiburi Chiang Rai, một sân golf lớn hoạt động từ năm 1992 và golf là một trong những môn thi chính của cuộc thi thể thao trại hè quốc tế. Sau khi kết thúc cuộc thi, trại hè sẽ thống nhất tổ chức trở về Bangkok, nhưng nơi này cách thị trấn Mae Sai nơi ông nội Tái Bồng định cư đi xe chỉ có một tiếng đồng hồ, gần hơn nhiều so với việc đi từ Bangkok qua. Không nỡ để Hạ Hạ bôn ba qua lại, Tát Mã hỏi: “Vậy con có thể tự mình ngồi xe đến chỗ ông nội không? Nếu có thể, mẹ sẽ liên lạc với giáo viên một chút.” “Đương nhiên có thể ạ, mẹ con đây sẽ đến chỗ ông nội trước, chờ mẹ và cha tới.” Lần này một mình rời nhà, tuy rằng trải qua nguy hiểm, nhưng Hạ Hạ cảm giác mình đã trưởng thành hơn không ít.
Tát Mã nghe con gái nói như vậy, vui mừng rất nhiều, vẫn dặn dò thêm vài câu trong điện thoại.
Hai mẹ con cúp điện thoại, Tát Mã liền liên hệ với giáo viên trại hè, giáo viên tận chức phụ trách, mua vé xe đi Mae Sai cho Hạ Hạ, lại nói một đống vấn đề an toàn cần chú ý, cuối cùng tận mắt nhìn thấy Hạ Hạ lên xe mới rời đi. Một giờ nghe có vẻ dài, kỳ thật cũng không bao lâu cả.
Hạ Hạ ở trên xe nhắm mắt một lúc, khi mở mắt ra cũng đã tới nơi. Từ trên xe bước xuống, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chàng trai Thái Lan trẻ tuổi cách đó không xa. Anh ta giơ cao một tấm bảng, mặt trên dùng tiếng Thái và tiếng Trung viết tên cô, còn dùng tiếng Anh viết một chữ “Wee” thật to tỏ vẻ hoan nghênh, cạnh tấm bảng thô ráp còn vẽ hình chú cún con.
Người nọ cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái xách hành lý, anh ta nhếch miệng cười, làn da màu nâu đen cùng hàm răng trắng sáng hình thành đối lập rõ ràng, anh ta bước nhanh tới, muốn tiếp nhận đồ trên tay Hạ Hạ. Người này cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua, cô gái có chút cảnh giác lui về phía sau một bước, nhìn bảng hiệu trên tay anh ta, rồi lại nhìn anh ta. Chàng trai cũng nhìn ra nỗi băn khoăn của cô, lập tức giải thích là ông cụ bảo anh ta tới đón.
Nói mẹ cô gọi điện thoại cho ông cụ, báo Hạ Hạ từ Chiang Rai tới. Hai ba câu giải thích để cho Hạ Hạ yên tâm, cô lại nhìn con chó nhỏ được vẽ trên bảng hiệu, nhịn không được bật cười, cô cũng đâu phải trẻ con. Lại đến Mae Sai, cảnh quan nơi này tổng thể tương tự như trong trí nhớ mơ hồ của cô. Tái Bồng cũng là về sau mới định cư ở chỗ này, Hạ Hạ mới chỉ tới được hai ba lần, đều là lúc còn bé.
Trước kia cha lúc nào cũng đến đây nhiều hơn, rất ít khi dẫn mẹ đi cùng, ông nội trong trí nhớ cũng có chút mơ hồ, nhưng hàng năm vào sinh nhật ông nội, hai ông cháu đều gọi điện thoại với nhau. Trong ấn tượng của Hạ Hạ, ông nội tuyệt không đáng sợ như người khác nói, luôn cười ha hả nói chuyện với cô. Thân là trấn nhỏ, nhỏ nhất phía bắc Thái Lan, khu vực Mae Sai không lớn, tổng cộng cũng chỉ có một con đường lớn có tên, vừa nối thẳng đến cầu biên giới.
Các cửa hàng trong thị trấn nhỏ phần lớn đều nằm sát bên sông, cũng gần đường lớn, phân bố ở hai bên.
Vây quanh, chen chúc, tấp nập khiến con đường như bị thu hẹp lại. Nhưng chính là một trấn nhỏ, nhỏ đến tầm thường như vậy, lại chiếm cứ vị trí địa lý cực kỳ đặc thù. Cầu biên giới cũng tương đương với cửa khẩu phía Bắc Thái Lan, dưới cầu chính là một nhánh của sông Mekong, bắc qua sông từ Myanmar và Lào, cũng trở thành nơi phải đi qua để hai chiều Thái Lan – Myanmar tiến vào Tam giác vàng. Trên đường đi tới, Hạ Hạ cũng có thể nhìn thấy người và xe đi lại tại cửa khẩu Myanmar, cũng có thể nhìn thấy quân đội Thái Lan tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt xe từ xa đối với người dân Myanmar. Những cảnh tượng này cô đã nhìn thấy khi còn nhỏ. Nhưng cô cũng không cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của chàng trai bên cạnh, người này còn tự giới thiệu, anh ta làm công bên cạnh ông nội, tên là Mai Kim.
Tiếng Thái và tiếng Trung đều nói rất chuẩn.
Hạ Hạ nhìn dáng người anh gầy gò, tuổi cũng không lớn, không quá giống lắm... “Đến rồi!” Mai Kim chỉ về phía trước: “Ông cụ còn đang bận.” Hạ Hạ nhìn qua, thấy bên đường có một quầy hàng, thời tiết nóng bức, lò nướng được đặt ngay bên kia đường, gần bờ sông, ở đó bày rất nhiều bàn nhỏ và ghế dựa, xung quanh lò nướng cũng có rất nhiều người, có nam có nữ, có già có trẻ, Hạ Hạ đến gần mới thấy rõ, là quầy hàng nướng cá. Người đang nướng cá là một ông lão trông chừng ngoài sáu mươi, mặc chiếc áo gấm cộc tay trắng tinh tươm, trong tay cầm quạt hương bồ kiểu xưa, trên lò nướng trước mặt thì có bảy, tám miếng cá cao cấp đang được nướng, mùi thơm lừng xông vào mũi. Đôi mắt xinh đẹp kia của cô gái trừng thật to, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trùm ma túy số một số hai tại Tam Giác Vàng – Tái Bồng, đang ở bên đường bán cá nướng. Hơn nữa phương pháp nướng cá kia thoạt nhìn cực kỳ chuyên nghiệp, một tay quạt khói một tay rắc gia vị trở cá, cuối cùng bày lên đĩa cắm giấy đánh dấu hoàn thành liền mạch lưu loát, người có công phu này còn không quên tán gẫu với thực khách. Chàng trai trẻ Mai Kim tới đón cô, giống như Hạ Hạ đoán, xác thực không phải tay chân và phần tử bang phái gì, anh ta đơn thuần chính là người làm công ở sạp cá nướng của Tái Bồng. Vừa nhìn thấy mấy con cá nướng liên tục đi ra, Mai Kim đặt hành lý của Hạ Hạ xuống đất, chạy tới rửa tay trước vòi nước, rồi thành thạo đưa đĩa cho ông cụ, tiếp đó mang cá nướng lên cho khách. Toàn bộ cá nướng mới được mang lên bàn, người nướng cá mới có thể nghỉ ngơi. Ông cầm lấy khăn lông trắng vắt trên vai lau mồ hôi, Hạ Hạ nhìn thấy tay ông lau mồ hôi, mu bàn tay có chút nhăn, nổi lên những mạch máu.
Cô đi qua, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông nội.” Tái Bồng vừa nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra cháu gái, mới nãy còn đang bận rộn, ngay cả Mai Kim trở về bưng chén đĩa ông còn chưa kịp phản ứng lại.
Thấy cô gái sạch sẽ đứng đó gọi ông nội, trên mặt Tái Bồng nhìn ra được là vô cùng vui mừng, tay cầm quạt cũng vẫy vẫy về phía Hạ Hạ: “Đến đây!” Hạ Hạ nghe lời bước lên, Tái Bồng còn giơ tay ra đo, giọng điệu khoa trương: “Ôi, sao lại cao như vậy? Trước kia nhỏ như này nè.” Nói xong ông còn lấy từ trong túi ra thứ gì đó, híp mắt vừa nhìn vừa nói: “Hạ Hạ, cháu xem thử, có phải hay không?” Hạ Hạ nhìn thấy chính là một tấm ảnh cũ đã phai màu, mặt trên là mẹ ôm cô, khi đó cũng mới bốn, năm tuổi, mà ảnh chụp đã cũ thành như vậy, hẳn là bị lật ra xem lại rất nhiều lần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...