Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ


Đối với chuyện một người bình thường vào phòng tắm, lúc đi ra biến thành xác ướp, Chu Dần Khôn tuyệt nhiên không bất ngờ. Hầu hết thời gian, người lớn nhìn con cháu, đều bằng ánh mắt tương đối yêu thương. Nhưng cũng có nhiều lúc, sẽ là một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Chẳng hạn như có đứa trẻ để xẻng không dùng, muốn hai tay của mình đào đất trên mặt đất, lại ví dụ như có đứa trẻ tự mình chơi chết cá vàng, rồi khóc lóc muốn làm tang lễ cho cá vàng.

Hoặc như — một số người quấn mình quá chặt, thế cho nên chỉ có thể đi từng bước nhỏ, đi lấy áo choàng tắm trên đường còn suýt chút nữa tự mình vấp ngã. Chu Hạ Hạ được như mong muốn, ở trong tủ quần áo tìm được một cái áo choàng tắm dành cho nữ, tuy rằng thoạt nhìn vẫn có chút lớn, nhưng dù sao so với mặc quần áo bẩn vẫn tốt hơn. Một tay cô lấy áo choàng tắm từ trên giá áo xuống, lại vò thành một cục ôm vào trong ngực, cùng lúc đó còn không quên nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó mới xoay người, chuẩn bị theo đường cũ trở về phòng tắm. Kết quả chính là vừa xoay người lại thì nhìn thấy Chu Dần Khôn dựa vào cửa sổ hơi nghiêng đầu, đang ngậm thuốc lá, chẳng nói một lời nhìn cô. “A!” Chu Hạ Hạ hoảng sợ, mất khống chế mà hô lên. Chu Dần Khôn nhíu mày mở miệng: “Ở trong phòng người khác kêu loạn cái gì?” Cô gái lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng ngậm miệng, suy nghĩ một chút lại mở miệng giải thích: “Chú, chú út, cháu ra đây......!Lấy quần áo.” Chỉ toàn nói lời thừa. “Tôi thấy cháu ra ngoài lấy quần áo.” Chu Dần Khôn phủi tro tàn thuốc: “Cháu còn muốn ở đây bao lâu?” Rất trắng trợn đuổi người, Chu Hạ Hạ đương nhiên nghe ra được, da mặt cô mỏng, nghe xong kiểu lời này, trong lòng không hiểu sao cảm thấy xấu hổ: “Cháu lập tức sẽ xong ngay thôi......” Cô có chút sốt ruột muốn nhanh chóng trở lại phòng tắm, có lẽ là sợ sẽ gặp phải điều gì đó, đường trở về không được thuận lợi lắm.

Cô quấn mình quá chặt, bước chân lại hấp tấp, hơi không chú ý đã bị góc giường vấp một chút, bỗng nhiên thắt lưng buông lỏng, Chu Hạ Hạ hoảng loạn kêu một tiếng, khăn tắm trắng mịn rơi ở bên chân cô. Chu Dần Khôn nhìn thấy một đôi chân trắng trẻo mảnh khảnh. Khăn tắm phía trên tuy rằng không rớt, nhưng chiều dài không đủ, vây quanh người cũng chỉ có thể che đến bắp đùi. Bên trong đùi cô có một vết đỏ, hẳn là nơi mà y tá kiểm tra xong nói là bị thứ bén nhọn móc vào.

Vết đỏ kia từ bên trong đùi kéo dài đến giữa cẳng chân, một đường kéo dài đến tận nơi không nhìn thấy hết.


Đôi bàn chân trông nhỏ nhắn được xỏ vào đôi dép lê ngoại cỡ, làm nổi bật mắt cá chân càng thêm thon thả. Mặt Chu Hạ Hạ đỏ bừng, hoảng hốt khom lưng nhặt khăn tắm trên mặt đất.

Lúc nhặt khăn tắm không biết tại sao lại còn cảnh giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Lúc trước cô xem qua phim mới của Cát Lạp Tô, nữ chính bên trong cũng là ở bên bể bơi bỗng nhiên rơi khăn tắm, kết quả hai người liền...!Nghĩ tới đây, cô dùng tốc độ nhanh nhất đem khăn tắm nhặt lên vây quanh mình. Hình dáng động tác rơi vào trong mắt người đàn ông đều rất buồn cười, Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng, đem thuốc lá từ trong miệng lấy xuống: “Chu Hạ Hạ, cháu ở chỗ này diễn phim truyền hình à?” Không ngờ đến suy nghĩ trong lòng cũng dễ dàng bị nhìn thấu.

Trong mắt Chu Hạ Hạ vừa hoảng loạn vừa giật mình: “Cháu không có, không có...” Vừa mới nhìn qua người phụ nữ với cơ thể nở nang ở khách sạn đối diện kia, giờ lại nhìn cơ thể non nớt nhỏ bé của Chu Hạ Hạ này, nếu cho cô mười năm lớn lên cũng chẳng bằng được như dáng người của người kia. Chu Dần Khôn căn bản lười nhìn thêm một cái, lúc này điện thoại di động vẫn cầm trong tay vang lên một tiếng, là tin nhắn.

Anh mở ra. Chu Hạ Hạ thừa dịp anh chú ý vào điện thoại di động, ôm khăn tắm cùng với áo choàng tắm bước nhanh vào phòng tắm. Mặc quần áo hoàn chỉnh trên người, mang đến cảm giác ấm áp và an toàn vô tận.


Cô cầm lấy quần áo đã bẩn đi tới trước bàn rửa mặt, nghiêm túc giặt quần áo rồi treo lên. Bên ngoài, Chu Dần Khôn nhìn tin nhắn từ số lạ gửi tới, trên đó chỉ có một câu. Anh gọi lại, đối phương nhanh chóng nhận máy. “Anh Ngô, cẩn thận đấy.” Bên kia Ngô Bang Kỳ cười nhẹ, nói: “Trung Quốc có câu ngạn ngữ, thận trọng thì thuyền mới có thể ra khơi muôn đời được.” Chu Dần Khôn lại hỏi: “Đã chắc chắn rồi?” “Đúng, thông báo bổ nhiệm cùng ngày với ngày cục trưởng Ngõa Tố tuyên bố về hưu.” Câu nói mà Ngô Bang Kỳ gửi bằng tin nhắn kia, chính là ám chỉ ứng cử viên cục trưởng cục cảnh sát quốc gia tiếp theo. “Như vậy, hợp tác vui vẻ.” Hai bên cúp điện thoại, Chu Dần Khôn tâm tình không tệ, dập tắt điếu thuốc, sẵn tiện nhìn qua cửa phòng tắm. Thời gian Chu Hạ Hạ đi vào mặc hai mươi bộ quần áo cũng đủ, không biết lại ở bên trong lề mề cái gì.

Anh ném điện thoại qua một bên, xoay người lần nữa nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài. Màn trình diễn tiết mục riêng tư trước cửa sổ đối diện đã trống không, ngay cả đèn cũng tắt, Chu Dần Khôn khinh thường cười cười.

Đây mà là bản lĩnh đàn ông sao, thời gian ngắn như vậy, nói vài đôi lời liền kết thúc. Trên du thuyền phía xa xa vẫn đang vui chơi hết mình, đám đông và lều trên bãi biển thậm chí còn nhiều hơn ban ngày.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông gõ hết lần này đến lần khác lên lan can trước cửa sổ sát đất. Hàng lần này, số lượng rất lớn. Hơn nữa, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, lượng cung ứng sau khi Ngô Bang Kỳ xuất ngoại sẽ chỉ tăng thêm chứ không giảm.


Nhưng nguồn cung cấp vẫn nằm trong tay ông cụ và Chu Diệu Huy, lần trước là dùng Chu Hạ Hạ làm mồi nhử mới lấy được hàng, lần này...!người đàn ông híp mắt, vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu được đang suy nghĩ gì. Chu Hạ Hạ rón rén mở cửa đi ra, thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông đứng đối diện với bên này, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô định thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài. Chu Dần Khôn nghe tiếng bước chân cẩn thận từng li từng tí kia, nhìn thân ảnh lén lút chiếu ra từ lớp kính, nhíu mày, trên mặt lại xuất hiện biểu tình như vừa rồi nhìn kẻ ngốc. Có lẽ cô thật sự không biết mình ngu ngốc. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt thản nhiên ngủ trên sofa.

Cô gái ngoan ngoãn co ro vào trong một góc sofa, trong ngực còn ôm một cái gối ôm màu kem.

Dường như ánh mặt trời chiếu lên mặt không thoải mái, cô nhíu mày, xoay người tránh hướng ánh mặt trời. Đối với học sinh trung học mà nói, ngủ nướng là một trong những chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Hạ Hạ ngủ rất say, căn bản không biết người trong phòng ngủ đã dậy. Chu Dần Khôn đi ra rót ly nước lạnh, nhìn thấy một cục nho nhỏ trên sofa, mới nhớ tới trong phòng còn có thêm một người. Anh mở tủ lạnh, rót nước, đóng tủ lạnh, sofa bên kia cũng chẳng có động tĩnh gì. Uống một hơi nước lạnh cạn sạch, Chu Dần Khôn buông ly không xuống, thong thả đi qua. Cô gái mặt hướng về phía ghế sofa, trong ngực ôm gối, một góc mềm mại cọ vào chiếc cằm tinh tế của cô.

Áo choàng tắm mặc trên người có chút lớn, được cô xem như chăn bông, đôi chân cuộn tròn ở bên trong. Cô hít thở đều đều, cũng không biết tối hôm qua tắm rửa dùng bao nhiêu sữa tắm, đến bây giờ vẫn còn thơm.


Mấy sợi tóc che khuất mặt, có lẽ là có chút ngứa, đầu cô cọ cọ, lại vô ý thức lấy tay hất tóc qua một bên. Tóc bị đẩy ra, khuôn mặt trắng nõn và chiếc cổ liền lộ ra. Chu Dần Khôn càng nhìn, càng cảm thấy giống con chó trước kia anh từng nuôi.

Con chó kia lúc ngủ cũng ngoan như vậy, có lúc dùng móng vuốt lông xù gãi đầu, có lúc ríu rít hừ hai tiếng. Nhưng mà anh vừa sờ đầu nó, nó liền tỉnh, còn có thể cọ cọ trong lòng bàn tay anh.

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ xúc cảm lông xù nóng hầm hập kia. Nghĩ như vậy, Chu Dần Khôn đưa tay, sờ sờ đầu Chu Hạ Hạ. Không hề có phản ứng. Anh không hài lòng lắm, lại nhéo nhéo mặt cô. Vẫn không có phản ứng. Ngủ như chết vậy, một chút cũng không khiến người ta yêu thích bằng con chó kia.

Chu Dần Khôn cảm thấy vô nghĩa, đứng thẳng người, sau đó — nhìn thấy lông mi thật dài của cô gái run rẩy. Ồ, giả vờ ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui