Chu Hạ Hạ vừa mới chạm vào sofa liền nghe thấy một câu như vậy, cô co quắp muốn đứng lên, lại bị người đàn ông nắm chặt cổ tay kéo đến ngồi bên cạnh anh.
Chu Hạ Hạ bị kéo đến cơ thể bất ổn, lúc bị kéo trở về bàn tay vô tình đặt ở trên đùi Chu Dần Khôn, xúc cảm rắn chắc căng chặt cách lớp quần truyền tới lòng bàn tay, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia giống như bị điện giật lập tức rụt lại. Sau đó, dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn anh. Hai người cách nhau rất gần, nửa người trên của Chu Dần Khôn để trần, đường nét cơ bắp trơn nhẵn, trên người còn có mùi sữa tắm.
Cũng bởi vì khoảng cách rất gần, Hạ Hạ rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nam tính, cũng có thể nhìn thấy rõ rệt những chỗ không hoàn hảo trên cơ thể gần như hoàn mỹ của anh. Trước ngực và đầu vai anh đều có sẹo, có lớn có nhỏ, có dài có ngắn.
Không tính là quá nhiều, nhưng hầu như đều phân bố ngay những bộ phận trí mạng của cơ thể.
Chẳng hạn như ở ngực, thắt lưng, bụng, còn có ở động mạch của cánh tay mà giáo viên môn sinh học trước đây từng dạy qua. “Cháu nhìn cái gì?” Chu Dần Khôn nắm mặt cô, khiến cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt anh: “Chưa từng thấy cơ thể của đàn ông à?” Cô gái nhìn lén làm sao tránh được ánh mắt Chu Dần Khôn, lời này vừa nói ra, mặt cô bỗng đỏ lên: “Thấy, đã thấy.” Nói láo. Chu Dần Khôn chỉ hơi dùng sức, trên mặt cô lập tức hằn lên vết đỏ: “Vậy cháu nói một chút xem, ở đâu, nhìn ai?” Anh suy nghĩ một chút, nghĩ tới một người.
Vì một ngón tay của thằng nhóc kia, cháu gái nhỏ này của anh còn bênh người ngoài, nói anh là đồ thối tha không phải sao? Lúc này Chu Dần Khôn giống như bậc cha chú quan tâm đến bậc con cháu: “Chính là Tụng Ân đó? Bạn trai nhỏ của cháu.” Chu Hạ Hạ không hiểu sao anh có thể hình dung quan hệ giữa cô và Tụng Ân như vậy: “Chúng cháu là bạn thân nhất, cháu, cháu cũng chưa từng nhìn qua cậu ấy...” Chu Dần Khôn khinh thường, còn là bạn thân nhất, nam nữ hoặc là ngủ, hoặc là không ngủ, trừ việc đó ra nào còn có quan hệ gì khác. “Cháu đã thấy trên TV.” Giống như thổ lộ một bí mật đáng xấu hổ trước mặt một người bề trên, Chu Hạ Hạ mặt đỏ bừng nói: “Đã thấy qua của Cát Lạp Tô.” Cát Lạp Tô Đặc Mạt Nhĩ, nghệ danh Jeffrey, hiện là ngôi sao nam nổi tiếng nhất Thái Lan.
Người này có khuôn mặt thiên sứ hiếm có, dáng người như người mẫu nam, nhìn mặt vô hại với người và vật, nhìn dáng người thì mặt đỏ tim đập, đặc biệt được giới học sinh trung học Thái Lan yêu thích.
Chu Hạ Hạ tuy rằng không được tính là fan siêu cấp, nhưng cô cũng đã xem hết từng bộ phim truyền hình của Cát Lạp Tô, còn cùng bạn học mua áp phích và tiểu thuyết đồng nhân của anh. Nhắc tới nam diễn viên mình thích, Hạ Hạ khó nén được sự hưng phấn, còn chỉ vào tạp chí dưới bàn trà thủy tinh trong phòng khách nói: “Chính là anh ấy.” Chu Dần Khôn theo hướng cô chỉ, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai trên bìa tạp chí, lại quay lại nhìn Chu Hạ Hạ. “Thì ra cháu thích loại ẻo lả bán mông này.” Chu Dần Khôn buông khuôn mặt của cô gái ra, dựa vào sofa, đúng như dự đoán nhìn thấy khuôn mặt kia từ hưng phấn chuyển sang khiếp sợ rồi cuối cùng đến hỗn loạn, cảm xúc quả thực so với đóng phim còn phong phú hơn. Chu Hạ Hạ thật ra đâu hoàn toàn nghe hiểu hết ý của Chu Dần Khôn, nhưng mà cô nghe ra được anh nói không phải là lời tốt lành gì.
Tất cả bạn học nữ của cô đều thích người như vậy, làm sao có thể là một người ẻo lả bán mông được? Nếu là thật, sao trong tin tức giải trí chưa từng nói đến? Cô lấy hết dũng khí, phản bác một câu: “Cái gì là......!bán, bán —” Hai chữ phía sau, từ đầu đến cuối vẫn không nói ra lời. Cũng đúng, Chu Hạ Hạ có thể nghĩ đến mức thấp nhất khi mắng chửi người xấu cũng chỉ là đồ thối tha, cô làm sao còn có thể nói ra được từ khác?? Chú út tốt bụng giải thích: “Bán mông chính là cởi sạch cho đàn ông chơi.” Nói xong anh hỏi: “Chơi là có ý gì, cháu hiểu không?” Chu Hạ Hạ dù gì cũng là sinh viên từng học qua khóa sinh học và tọa đàm giáo dục giới tính, cô nghe thấy chữ thô tục kia dường như là theo phản xạ có điều kiện đứng lên, đôi mắt trừng thật to, không thể tin được người này da mặt dày có thể nói ra những lời hạ lưu thấp kém như thế. Phản ứng lớn như vậy, xem ra là hiểu rõ ý gì. Chu Dần Khôn nghĩ, tốt xấu gì cũng là học sinh trung học, không ngu xuẩn đến mức ngay cả những thứ này cũng không biết. Vào phòng cùng người đàn ông này, ở lại mới được vài phút ngắn ngủi, ba quan điểm của Chu Hạ Hạ đã bị đảo lộn nhiều lần.
Nam diễn viên cô thích nhất, lại có thể từng xảy ra với nam giới......!Mà chuyện này, vẫn là Chu Dần Khôn nói cho cô biết, hơn nữa anh còn đem chuyện này nói thẳng thừng hạ lưu như vậy. Trong lòng cô chấn động đến tột cùng, cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp trên tạp chí, lại nhìn biểu tình thờ ơ của người đàn ông trên sofa, Chu Hạ Hạ âm thầm quyết định trong lòng, không tin lời anh nói.
Cô đã xem qua rất nhiều cuộc phỏng vấn của Jeffrey, anh là một người lịch sự còn tràn đầy kỳ vọng và tôn trọng tình yêu, mới không phải như những gì Chu Dần Khôn nói. Chu Dần Khôn đâu cần hỏi, cũng biết trong lòng Chu Hạ Hạ đang suy nghĩ gì, chút hoài nghi cùng cố chấp kia gần như được viết toàn bộ ở trên mặt. Ngu xuẩn như vậy, cái loại trai bao này không lừa cô thì lừa ai? “Chu Hạ Hạ.” Chu Dần Khôn nhìn cô: “Cháu còn có tâm tư nghĩ đến chuyện của người khác?” Hạ Hạ đứng trước mặt anh, thấy Chu Dần Khôn giơ tay phải về phía cô: “Món nợ này, còn chưa tính sổ đâu.” Chuyện gì đến vẫn đến, câu nói lúc trước ở tháp Sathorn “Cháu hãy đợi đấy cho tôi.” vẫn là tìm tới cô.
Chính xác mà nói, là chính cô tự đưa tới cửa. Chu Hạ Hạ hít sâu một hơi, trong lòng thấp thỏm, ngón tay xoắn lại cùng một chỗ: “Cháu có thể mua thuốc cho chú không? Là loại thuốc trị sẹo kia, cháu trước đây nghe bác sĩ Mã Lệ Na nói qua, thoa lên —” Lời còn chưa nói xong, đã bị Chu Dần Khôn cắt đứt. “Cháu đây là cảm thấy, cháu so với tôi còn có nhiều tiền hơn, cháu có thể lấy được đồ vật tôi không lấy được?” Chu Hạ Hạ nghẹn họng, hiểu được ý tứ của lời này.
Anh nhất định là đã bôi qua thuốc trị sẹo, nhưng mà vẫn để lại sẹo.
Cô kỳ thật không nhớ rõ vết thương của anh rốt cuộc là dạng gì, chỉ nhớ rõ chảy rất nhiều rất nhiều máu, lúc ấy hàm răng của cô hãm sâu vào trong máu thịt, xúc cảm thịt bị cắn đứt còn rõ ràng như vậy. Khi đó cô thật sự là hấp tấp, không để ý đến hậu quả. “Chú út.” Cô cúi đầu, giọng nói nho nhỏ. Chu Dần Khôn nghiêng người dựa vào sofa, một tay chống đầu, chờ cô nói tiếp. “Cắn chú là lỗi của cháu...!Xin chú, đừng làm tổn thương gia đình cháu nữa, cha mẹ cháu là người tốt nhất trên thế giới này đối với cháu, cháu thực sự không thể sống thiếu họ.” Nói tới đây, cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng: “Cháu, cháu biết chú cũng là người nhà của cháu, cha trước kia chính là nói như vậy, cho nên......!Cháu cũng không nên thương tổn chú.” Nói xong cái đầu kia lại cúi xuống: “Xin lỗi.” Sau đó, Chu Dần Khôn thấy cô vươn tay phải ra, còn run nhè nhẹ. “Nếu không, chú cắn lại đi, coi như huề nhau có được hay không.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...