Chu Hạ Hạ vừa rồi cũng không có nhìn thấy A Diệu bắn chết người đàn ông kia. Mà hiện tại, Chu Dần Khôn bảo cô mở to hai mắt nhìn cho rõ cậu bé kia chết như thế nào. Chu Hạ Hạ thực sự không tha thứ được, nhưng đồng thời cô cũng không thể trơ mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ chết đi trước mắt mình, đó sẽ là cơn ác mộng cả đời của cô. Cô gái vẫn cụp mắt, giọng nói cầu xin: “Chú út, cháu thật sự, không dám.” Chu Dần Khôn nắm cằm cô, ép cô nghiêng đầu lại: “Tôi đã nói với cháu là tôi tới đây giết người, có phải cháu tự mình theo vào không?” “Vâng......” “Thế cháu nói cho tôi biết, hai người này có đáng chết hay không?” Chu Hạ Hạ do dự.
Cô biết hai người này đều là người xấu, cô vô cùng hy vọng người xấu nên bị trừng phạt thỏa đáng, nhưng có nên chết hay không, loại vấn đề này, trong thế giới quan của cô, hẳn là nên để pháp luật phán xử. Cô chưa bao giờ biết, quyết định sống chết của hai người này có thể tùy tiện như vậy, tùy tiện đến mức chỉ là một câu nói. Loại do dự này đổi lấy một tiếng cười lạnh. Trong lòng Chu Hạ Hạ run lên, ngước mắt nhìn Chu Dần Khôn. Người đàn ông kia đúng là đang cười, chỉ là trong đôi mắt đen tràn đầy khinh miệt: “Cháu như vậy, đáng đời bị người ta mua đi chơi đến chết.” Dứt lời anh buông cằm Chu Hạ Hạ ra: “A Diệu, đưa cô ấy về lồng.” “Không muốn!” Chu Hạ Hạ lập tức đứng dậy, cô co quắp đứng ở trước mặt Chu Dần Khôn, giọng điệu vội vàng lại nghẹn ngào: “Chú út, xin lỗi mà! Đều là do cháu sai, xin chú, xin chú đừng bắt cháu trở về lồng.” Chu Dần Khôn hỏi: “Bọn họ có nên chết hay không?” “Nên… đáng chết.” Chu Hạ Hạ nhắm mắt lại, cô chưa từng nói lời ác độc như vậy. Nhưng ngay sau đó, Chu Dần Khôn nói: “A Diệu, dạy cô ấy một chút.” Lời này, ngay cả A Diệu nghe xong cũng ngẩn ra, Chu Hạ Hạ lại càng khó hiểu nhìn Chu Dần Khôn. Người đàn ông hơi ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng trước mặt, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, cực kỳ đẹp mắt. “Cháu đã nói cậu ta đáng chết, còn chờ gì nữa?” Chu Hạ Hạ cuối cùng cũng hiểu anh đang nói gì, anh thế mà muốn cô tự tay giết cậu bé này.
Nỗi kinh hoàng trong lòng Chu Hạ Hạ đã hoàn toàn lấp đầy nỗi sợ hãi của cô, cô làm sao có thể giết người...!Giết người là phạm pháp! “Không làm được thì tự mình quay về lồng đi.” A Khẳng và Ngô Bang Kỳ bên cạnh từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, trên mặt cũng không có gì biến hóa, nhưng trong lòng cũng đang kinh hãi, vừa rồi còn cảm thấy Chu Dần Khôn xem như thương cháu gái này, mặc dù anh em bất hòa nhưng cũng không có liên lụy đến con cháu, nên lo thì vẫn lo. Nhưng bây giờ xem ra, loại người điên này căn bản là lấy hủy diệt người khác làm trò vui. Cô gái nhỏ này rõ ràng còn là một học sinh, ánh mắt vô cùng tinh khiết, nếu trên tay dính mạng người, về sau còn có thể đứng đắn hay không, hay bị lệch thành cái dạng gì, vậy thì không thể nói chính xác được. Người này thật đúng là sẽ tàn phá đóa hoa tương lai của quốc gia. Cả phòng bao, cũng chỉ có A Diệu có lẽ biết rằng, Chu Dần Khôn lại đang muốn bắt nạt con cháu rồi. Chu Hạ Hạ này thân là con gái của Chu Diệu Huy, lại luôn đụng độ trước mặt anh Khôn, có thể nói là số phận đặc biệt xui xẻo.
Chu Dần Khôn giết người trước mặt Ngô Bang Kỳ, là sự khiêu khích trắng trợn đối với thân phận của hắn, như vậy cuộc nói chuyện trước đó hơn phân nửa là không quá thuận lợi.
Hoặc là tiền đàm phán không thỏa đáng, nhưng Ngô Bang Kỳ đâu phải là người thiếu tiền.
Hoặc là...!do Ngô Bang Kỳ nói những lời không nên nói, nói những người không nên nói, ví dụ như Chu Diệu Huy. Chỉ cần muốn làm thuốc phiện, thì vẫn lẩn quẩn quanh Tái Bồng và Chu Diệu Huy, mà nhắc tới tên Chu Diệu Huy, bất kể tốt xấu gì, ở chỗ anh Khôn đều là biến tướng nhấn mạnh, vì Chu Diệu Huy mới là người nối nghiệp do ông cụ tự mình quyết định.
Cho nên rất có thể Chu Hạ Hạ bị liên lụy là do như này, mà cô hiện tại lại không quả quyết, trong mắt Chu Dần Khôn quả thực giống Chu Diệu Huy y như đúc. Cũng may Chu Hạ Hạ không nhìn ra những điều này, cô chỉ lo sợ hãi, sợ mình thật sự bị đưa về lồng kính kia, chỉ có thể ngoan ngoãn đi về phía A Diệu. Giữa tính mạng của người khác và tính mạng của mình, con người đều ích kỷ.
Chu Hạ Hạ cũng không ngoại lệ.
Cô không dám nhìn vào mắt cậu bé kia, cô không muốn đưa tay ra, lại nhìn thấy người đàn ông trên sofa nhíu mày. Ngay sau đó, A Diệu trực tiếp bắt được tay Chu Hạ Hạ, tay cô vừa đụng phải súng, cò súng liền trực tiếp bóp. Lại “Bùm!” một tiếng, tiếng cầu xin tha thứ của cậu bé đột ngột dừng lại.
Chu Hạ Hạ ngơ ngác nhìn một mạng người cứ như vậy dễ dàng kết thúc, lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn vị Phó cục trưởng cục cảnh sát quốc gia kia. Vẻ mặt Ngô Bang Kỳ lạnh lùng, như là căn bản không nhìn thấy chuyện xảy ra trước mắt. Lúc này trận đấu bên ngoài cũng đã đến hồi kết, nhà vô địch quyền anh Thông Sách lần thứ hai giành được đai lưng vàng của trận đấu này, đối thủ của anh đã bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất không bò dậy nổi, trên đài quyền anh đầy vết máu nhỏ giọt, nhưng vốn dĩ chẳng ai rảnh để ý.
Giữa tiếng reo hò, người phụ nữ tay cầm tấm bảng với dáng người lồi lõm dâng hoa và kèm theo một nụ hôn. Trong phòng bao, hai xác chết trên mặt đất cũng bị phớt lờ. “Lời anh Ngô đã nói, đừng quên.” Chu Dần Khôn đứng dậy, A Khẳng vội cười làm hòa mở cửa phòng: “Anh Khôn đi thong thả.” Chu Dần Khôn cũng không đợi Ngô Bang Kỳ trả lời, dẫu sao người này chắc chắn là chuyện xấu quấn đầy người cần gấp rời đi, ngoại trừ ngoan ngoãn hợp tác cũng đâu còn biện pháp nào khác. Trước khi đi ra ngoài, Chu Dần Khôn cũng không để ý tới Chu Hạ Hạ sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, ngược lại nhìn thoáng qua A Diệu vừa rồi tự hành động riêng theo chủ ý của mình. Bảo cậu ta dạy Chu Hạ Hạ nổ súng, ngược lại, cậu ta giả bộ làm người tốt. Đi theo Chu Dần Khôn nhiều năm, A Diệu đương nhiên hiểu được ý tứ của ánh mắt kia, cũng biết Chu Dần Khôn sẽ không so đo những thứ này.
Vừa rồi Chu Hạ Hạ tự mình đi tới, kỳ thật đã cho thấy lựa chọn của cô.
Nếu như cô thật sự lựa chọn tha thứ cho cậu bé này, có lẽ sẽ thật sự bị đưa trở lại lồng. Lá gan của cô gái này hơi nhỏ, nhưng thời điểm mấu chốt, đầu óc coi như sáng suốt. Chẳng hạn như — cô không nói không rằng đi theo bọn họ ra khỏi Bất Dạ Thành, vào khách sạn sát vách. “Anh Khôn.” Trước khi vào thang máy, A Diệu gọi anh một tiếng này. Chu Dần Khôn đương nhiên biết phía sau có một cái đuôi không bỏ rơi được, anh quay đầu nhìn, cô gái không xa không gần đi theo, thấy bọn họ ngừng lại còn nhìn về phía cô, cô cố lấy dũng khí đi lên phía trước, gọi một tiếng chú út. Chu Dần Khôn cảm thấy tính tình mình hôm nay quá tốt. “Sao?” Anh mới đáp một câu như vậy, đã nhìn thấy cô gái nước mắt lưng tròng, còn nghẹn ngào nói với anh: “Cháu, cháu không có điện thoại di động......!cũng không có tiền.” Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Chu Hạ Hạ, tuổi còn nhỏ mà da mặt dày như vậy ư? Tôi đã đưa cháu ra khỏi cái nơi chết tiệt đó và giờ cháu còn định tìm tôi đòi tiền sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...