Ồn ào, tức ngực, chóng mặt. Cô gái từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà kính.
Trông có vẻ giống như một cái lồng hơn là một ngôi nhà.
Ánh đèn trên cùng cực kỳ chói mắt, cô chỉ nhìn thoáng qua đã phải nhắm hai mắt lại. Tiếng reo hò bên ngoài đợt sau cao hơn đợt trước, bên tai cô ong ong ù ù, cô bị trói hai tay nằm nghiêng trên mặt đất, trên mặt luôn có thứ gì đó đảo lướt qua, vừa gây ngứa, lại vừa cản trở tầm mắt của cô. Cả người Hạ Hạ chẳng còn sức, nhưng vẫn là gian nan chống đỡ mặt đất, dựa vào giá sắt rỉ sét phía sau ngồi dậy, lúc này mới ý thức được thứ vừa rồi lướt qua mặt mình chính là tóc, mái tóc đen dài của cô gái. Trong lồng kính vuông vắn cũng không chỉ có một mình cô, ước chừng còn có thêm mười mấy người, tất cả đều là tóc đen, dáng người mảnh mai, thoạt nhìn vóc dáng của những cô gái cũng đều không quá cao. Ánh đèn đẹp mắt từ những góc độ khác nhau chiếu xuống, làm cho nhóm cô gái châu Á với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn này càng thêm trắng nõn mềm mại. Giữa những tiếng khóc và tiếng thì thầm run rẩy trong lồng kính cùng với tiếng cầu xin tha thứ, Hạ Hạ có thể nghe ra được là tiếng Hàn và tiếng Nhật.
Tất cả các cô gái hai tay đều bị trói lại, và một số quần áo váy đều bị xé rách, lộ ra một mảng lớn da thịt — Hạ Hạ lập tức cúi đầu nhìn mình, hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh đã bị mất, không biết là rơi từ lúc nào, mặc dù cổ áo mở ra không lớn, nhưng chỉ cần có người đứng ở trước mặt cô, là có thể nhẹ nhàng thoải mái nhìn thấy bên trong. Cô lại nhìn xuống, mép váy không biết bị móc vào vật gì mà đã rách, cô nhìn thấy vết máu. Trong lòng Hạ Hạ chợt run lên, sẽ không phải... Hai tròng mắt cô gái thoáng chốc dâng lên nước mắt, làm mờ tầm mắt, có phải cô đã bị...!cô bị bỏ thuốc mê, tỉnh lại quần áo không chỉnh tề, trên đùi còn có vết máu, mỗi nơi như vậy, cánh tay, cổ tay, đầu gối của cô đều rất đau, vừa nghĩ đến người đàn ông trong lều màu đỏ thẫm mặt đầy hình xăm, cô liền không kiềm chế được mà khóc nấc lên. Mà lúc này có một tiếng thình thịch, có người mở cửa ra, các cô gái bên trong ngay tức khắc sợ hãi thét chói tai hướng về phía trong góc trốn, Hạ Hạ bị đẩy vào tận cùng bên trong, bởi vì chen chúc nên cô dần khó thở, nhưng cũng bởi vì như thế, cô tạm thời không có bị chú ý tới. Cô trơ mắt nhìn người đàn ông to lớn kia trên đỉnh đầu, người có thể đụng tới đỉnh lồng kính lập tức đi tới, một tay kéo một cô gái, cánh tay cô gái còn không to bằng cổ tay anh ta, đó là một cô gái Nhật Bản, cô ấy thét chói tai giãy dụa cầu xin tha thứ. “Rầm —” một tiếng, bên ngoài ầm ầm vang lên vô số tiếng kêu của những người đàn ông, tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng giọng điệu đều hạ lưu, tục tĩu y chang nhau. Tất cả các cô gái tận mắt nhìn thấy, người đàn ông kia thô lỗ xé quần áo vốn chẳng còn nhiều trên người cô gái Nhật Bản, ngay cả quần lót cũng không để lại.
Hai tay cô gái bị trói không có cách nào che thân mình lại, mà người đàn ông kia kéo tóc cô ấy, toàn bộ chính diện của cô ấy bị áp vào lồng kính, còn cách đó không xa thì mấy người đàn ông hưng phấn đang chen nhau nhào tới, Hạ Hạ lập tức mở to hai mắt không thể tin nhìn bọn họ đang nắm chặt tiền mặt trong tay, bất chợt thè lưỡi trong miệng ra liếm lớp kính. Cách lớp kính, vị trí bọn họ đang liếm vừa vặn chính là bộ ngực và nơi riêng tư của cô gái trần trụi.
Cô gái kia chưa từng thấy qua trận chiến như vậy, cô ấy bất lực lại tuyệt vọng thét chói tai, Hạ Hạ thấy tóc của cô bị tay người đàn ông gắt gao nắm chặt, đầu bị kéo ngửa ra sau, nhưng trước ngực và phần thân dưới lại càng áp sát gần vào trên lớp kính. Sự bàng hoàng cùng với nỗi sợ hãi tột độ trong lòng đã khiến Hạ Hạ không thể khóc nổi.
Cô liều mạng dùng hàm răng cắn dây thừng buộc trên tay, đột nhiên lại có một tiếng thét chói tai vang lên, cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông kia ôm cô gái Nhật Bản lên, hai tay nắm chặt đùi cô ấy dang rộng ra, đối diện với những người đàn ông bên ngoài cửa kính, chân cô gái bị bẻ đến gần như biến dạng, bị ép mở ra chỗ riêng tư áp lên trên cửa kính, cô ấy kêu lên có bao nhiêu xấu hổ và thống khổ thì người đàn ông tra tấn kia cộng thêm đám đàn ông bên ngoài càng cười đến điên cuồng. Trận Muay Thái tối nay, nhà vô địch quyền anh lừng danh Thái Lan cũng sẽ đích thân ra sân. Trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng Chu Dần Khôn vừa tiến vào đã bị tiếng kêu to kia làm cho nhíu mày.
Nhìn từ xa xa, lại là trò cũ, đấu giá mua phụ nữ qua lớp kính. Thấy Chu Dần Khôn nhìn sang bên kia, Tháp Tang vẫn đi theo bên cạnh vội vàng bĩu môi với ông chủ câu lạc bộ Bất Dạ Thành đang nghênh đón. Vị này là một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm, chừng ba mươi tuổi, mọi người ở đây gọi anh ta là anh A Khẳng. “A Khôn, chờ cậu đã lâu!” A Khẳng đi tới nhìn thấy người bên cạnh Chu Dần Khôn, giật mình một cái, Ngô Bang Kỳ không mặc cảnh phục. “Quý ông này đến đây để chơi phải không?” A Khẳng nửa đùa nửa thật. A Khẳng là một người thông minh, mặc dù nhận ra Ngô Bang Kỳ, nhưng cũng không xác định Ngô Bang Kỳ có muốn bị người ta nhận ra hay không.
Lúc này mới lập lờ nước đôi hỏi một câu. Ngô Bang Kỳ cười cười không nói gì. “Đây chẳng phải là nói thừa rồi sao.” Tháp Tang nháy mắt, rất nhanh chuyển đề tài, chỉ chỉ phương hướng Chu Dần Khôn vừa nhìn qua: “Chơi trò gì mới vậy anh Khẳng.” “Trò cũ rồi, có điều bây giờ loại con gái châu Á này rất được ưa chuộng, nếu không nói ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị quen rồi nên giờ phải ăn chay một chút, những đứa nàyy tuổi còn nhỏ da dẻ non nớt, thả lên trên giường thì vừa khóc vừa kêu, trước kia đều ngại phiền, hiện tại ngược lại thành mới mẻ.” A Khẳng nhún nhún vai: “Có nhu cầu thì có thị trường, đừng nói chứ, giá cả cũng rất cao đó.” Tháp Tang động tâm xoa xoa tay. “Khôn, đã lâu không tới, đổi khẩu vị à?” Vừa rồi A Khẳng đã nhìn thấy Chu Dần Khôn vừa vào đã nhìn sang bên kia, nếu còn cần Tháp Tang nhắc nhở, vậy Bất Dạ Thành này của anh ta cũng đừng mở nữa. Là người đã sớm quen biết Chu Dần Khôn, A Khẳng cũng biết Chu Dần Khôn thích dáng người đầy đặn, loại nhỏ nhắn suy nhược này, chịu không nổi sự giày vò của anh. Nhưng đàn ông mà, luôn thích sự tươi mới. “Yên tâm, không ra khỏi lồng đều sạch sẽ.” A Khẳng thêm một câu. Chu Dần Khôn chỉ thản nhiên nhìn một chút, A Khẳng liền đẩy mạnh tiêu thụ, anh quét mắt nhìn Tháp Tang vừa rồi ở bên cạnh anh nháy mắt ra hiệu: “Sắp xếp cho anh lớn này một người, tính hết cho tôi.” “Thôi mà, A Khôn, ngại quá.” Tháp Tang cười đến hèn mọn. Chu Dần Khôn tùy ý khoát tay, ý là bảo anh ta đừng đi theo nữa. Kế tiếp anh và Ngô Bang Kỳ muốn bàn chính sự. A Khẳng cũng nhìn ra Chu Dần Khôn đêm nay là tới bàn chuyện làm ăn, lập tức mở miệng nói: “Mời đến bên này, vị trí ghế tốt nhất đã được đặt trước, đối diện đài quyền anh, đêm nay Thông Sách tự mình ra sân, có nhiều người xem lắm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...