Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ


Mười một giờ đêm, cô gái đang ngủ say nhíu mày, cả người co lại thành một khúc. Trong mơ, cô ăn rất nhiều rất nhiều thứ, bụng căng thành quả bóng cao su khổng lồ, nhưng cô không thể dừng lại, bởi vì trước mặt thức ăn đặt một ngón tay út đẫm máu, còn có một con dao găm Thụy Sĩ dính máu. Cô run rẩy không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, một người đàn ông ngồi đối diện, giọng nói của anh ngả ngớn, tiếng cười dọa người. “Ăn chậm quá, cháu gái nhỏ.” Anh lười nhác lên tiếng, Chu Hạ Hạ sợ tới mức cả người run lên, không nhịn được phun ra thứ trong miệng.

Một giây sau thì có một trận đau nhức, cổ tay phải của cô bị người ta bắt lấy, ấn mạnh lên trên bàn, người đàn ông cầm lấy con dao dính máu kia lập tức hung hăng chém xuống — “A!!! Ba cứu con! Mẹ cứu con!” Mấy tiếng kêu sợ hãi liên tiếp đã kinh động đến bên ngoài, cửa phòng mở ra, Tát Mã và Chu Diệu Huy vội vàng đi vào, bật đèn lên thấy con gái đầu đầy mồ hôi sắc mặt tái nhợt đang rụt người ở trên giường, Tát Mã vội vàng đi qua vỗ nhẹ vai Chu Hạ Hạ: “Hạ Hạ, Hạ Hạ? Tỉnh lại đi, có phải gặp ác mộng hay không?” Trên đầu Chu Diệu Huy còn quấn băng gạc màu trắng, ông rút khăn giấy trên bàn ra lau trán cô gái, khăn giấy trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Chu Hạ Hạ khó chịu mở mắt ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt, cố gắng phân biệt đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ. “Ba mẹ?” Cô khẽ gọi. Chu Diệu Huy sờ trán cô: “Làm sao vậy, sốt cao như thế.” Nói xong ông liền đứng dậy đi ra ngoài: “A Phổ, đi lái xe!” Người đàn ông Thái canh giữ ở lầu một lập tức đi ra ngoài. “Mẹ, con...!đau.” Chu Hạ Hạ ôm bụng, trán nóng hổi, cả người thì lạnh lẽo. Tát Mã lo lắng muốn chết, vừa đỡ con gái dậy, vừa quay đầu lại nhìn chồng, Chu Diệu Huy đi tới, an ủi vỗ vỗ vai bà: “Đừng sợ.” Hai người đưa con gái đến bệnh viện, cơ thể Chu Hạ Hạ được truyền nước biển vào mới dịu đi, trong phòng bệnh sạch sẽ yên tĩnh, Chu Hạ Hạ đang mê man ngủ. Đến khám bệnh cho Chu Hạ Hạ chính là tiến sĩ Mã Lệ Na của bệnh viện tư nhân Siriraj, cũng là một trong những bác sĩ riêng của nhà Chu Hạ Hạ. “Hạ Hạ sốt là do cảm mạo gây ra, bây giờ thời tiết nóng bức dễ đổ mồ hôi, mà chênh lệch nhiệt độ trong ngoài phòng rất lớn, rất dễ dẫn đến bị cảm lạnh, mùa này có rất nhiều trẻ em bị bệnh vì đổ mồ hôi và khí lạnh của máy điều hòa.


Đau bụng là viêm dạ dày cấp tính, có rất nhiều lý do gây ra, chẳng hạn như ăn quá nhiều, thức ăn hư hỏng, thức ăn nguội,...!Trẻ em ở độ tuổi này có dạ dày tương đối mỏng manh, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn.” “Được, cảm ơn bác sĩ.” Cửa phòng bệnh vừa mở ra, người trên giường bệnh liền tỉnh lại. “Ba mẹ?” Chu Hạ Hạ đang truyền dịch trên tay, nằm trên giường bệnh khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. “Bé cưng, mẹ ôm một cái.” Tát Mã vừa đến ôm con gái, chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít, giống như vừa tủi thân vừa sợ hãi, cũng giống như là bởi vì cơ thể không thoải mái muốn ở trong lòng mẹ làm nũng, Tát Mã vỗ nhẹ lưng con gái: “Được rồi được rồi, đừng khóc, ba mẹ đều ở đây mà.”. Chu Diệu Huy ở bên cạnh thấy con gái khóc, lông mày nhíu chặt lại cùng một chỗ, nghĩ đến tiệc mừng thọ ban ngày của Thác Sa xảy ra sự cố, mà Hạ Hạ vẫn còn chưa về nhà, gọi người đi tra mới biết được là bị Chu Dần Khôn mang đi.

Người đã được đưa về, nhưng tối hôm đó đứa bé trở về liền bị bệnh, không biết tên điên kia rốt cuộc đã làm chuyện gì. “Hạ Hạ.” Chu Diệu Huy đi tới, xoa đầu con gái: “Chú con dẫn con đi làm gì? Con là một đứa trẻ thành thật, phải nói thật.” Chu Hạ Hạ nghe thấy cái tên kia trong lòng lập tức run lên, cô từ trong lòng mẹ ngẩng đầu lên, giọng điệu còn nghẹn ngào: “Út, chú út dẫn con đi khách sạn, mời con ăn rất nhiều thứ.” “Chỉ là như vậy?” Chu Hạ Hạ gật đầu một cái, nói cho cùng, Chu Dần Khôn thật sự không làm gì cô, nhưng cô lại cảm thấy mình mình đã phải chịu đựng một sự tra tấn vô hình, không thể giải thích rõ được. Thấy cô gật đầu, Chu Diệu Huy không hỏi nhiều nữa.

Xem ra không phải do Chu Dần Khôn. Như vậy......!Chính là do Tụng Ân rồi.

Chu Dần Khôn bởi vì chuyện của nhà máy Mumbai trước đó đã đến chỗ ông náo loạn một trận, ngày hôm sau lại đi đập phá yến tiệc của Thác Sa, còn chặt ngón tay cháu trai độc nhất của người ta, khi những việc này truyền tới tai Chu Diệu Huy, đã không còn đường hòa hoãn và ngăn cản. Chuyện nhà máy, là ông được Tái Bồng bày mưu đặt kế.

Lúc ấy Mumbai bạo động, Chu Dần Khôn giằng co với quân vũ trang của Đạt Ô Đức, dựa theo tính tình của anh, đánh tới cuối cùng rất có thể hai bên đều không thể dừng cuộc chiến, cho nên Chu Diệu Huy mới liên lạc với chính phủ Mumbai, trước tiên lấy được đất đai và nhà xưởng với giá cao hơn một nửa Chu Dần Khôn, khoản tiền kia chính xác với nhu cầu của chính phủ Mumbai, bọn họ lập tức ra mặt điều tiết từ đó, cuối cùng Đạt Ô Đức không địch lại quân chính phủ Mumbai mà rút lui. Nhưng đó cũng là sự chen chân thật, bang Hồng Ngõa của Thác Sa mấy năm nay vốn là tẩy trắng, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với buôn bán dệt may, lại thêm giao tình nhiều năm với Tái Bồng, không do dự nhiều liền bỏ tiền nhập cổ phần. Loại chặn đường này đối với Chu Dần Khôn mà nói là chuyện so với bị pháo nổ còn bốc hỏa hơn, cho nên anh không nói hai lời liền từ Ấn Độ trở về nổi điên. Chu Diệu Huy đương nhiên biết Tụng Ân là người bạn tốt nhất, cũng là người bạn lâu năm nhất của con gái, Chu Hạ Hạ tận mắt nhìn thấy chuyện đẫm máu như vậy không thể không bị dọa.


Huống hồ......!Ông cũng ngồi xuống bên giường: “Chuyện của Tụng Ân, là chuyện của người lớn, con đừng nghĩ nhiều nữa.” Nhắc tới Tụng Ân, Chu Hạ Hạ lau nước mắt: “Nhưng cha, nếu là chuyện của người lớn, tại sao người bị thương lại là Tụng Ân?” Chu Diệu Huy và Tát Mã đều không nói gì.

Cũng không thể nói với Chu Hạ Hạ, bởi vì có người không hiểu đạo lý này, làm việc tùy theo ý mình, ngang ngược kiêu căng. “Ba ơi, ba biết Tụng Ân ở bệnh viện nào không? Con gọi cho cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy không nhận.” Trong mắt Chu Hạ Hạ tràn đầy kỳ vọng: “Con có thể đi thăm cậu ấy một chút được không?” “Hiện tại Tụng Ân không ở Bangkok.” Chu Diệu Huy nói với cô. “Nhưng rõ ràng buổi chiều cậu ấy vẫn còn...!Hơn nữa, Bangkok có nhiều bệnh viện tốt như vậy, cậu ấy, cậu ấy còn có thể đi đâu trị liệu chứ?” “Ngón tay của cậu ấy không nối được, vết thương cũng không gây chết người, cái này con không cần lo lắng.

Nhưng cậu ấy không thích hợp ở lại Thái Lan, Thác Sa đã đưa cậu ấy đi rồi.” Buổi chiều lúc nói chuyện điện thoại, Thác Sa đúng là đã nói như vậy.


Đối với lời xin lỗi của Chu Diệu Huy, Thác Sa ở đầu dây bên kia cười cười: “A Huy, chém ngón tay cháu trai tôi không phải cậu, cho nên không liên quan đến cậu.” Về Tụng Ân, cậu thật sự là hy vọng duy nhất của Thác Sa, chịu không nổi bất kỳ mạo hiểm nào, cái giá của một ngón tay cũng khiến Thác Sa thấy rõ, không phải ai cũng có phép tắc giống như bọn họ, ông dứt khoát quyết định đưa cháu trai rời đi.

Về phần đi nơi nào, ông không tiết lộ nửa phần. “Cậu ấy đi rồi......” Chu Hạ Hạ mất mác thì thào, thậm chí không nói lời tạm biệt với cô, cứ như vậy bỗng nhiên biến mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui