Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

"Yến hội mùa đông?"

Trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, bọn Tần Vũ cũng muốn tổ chức yến hội.

Bởi vì ba ngày sau, chính là lúc Mã Bộc Lương đến phủ đệ Vương thái úy tham gia yến hội, trong trường hợp này, không thể nghi ngờ là thời cơ ám sát con mồi tốt nhất.

Trong lòng lại nghĩ, Lâm Lăng hỏi: "Các ngươi tổ chức ở đâu?"

Lúc này đây, Tần Vũ vẫn chưa vội vã hồi phục tinh thần.

Ngược lại Viêm Thần mở miệng mỉm cười nói: "Ta có một tòa phủ trạch tư nhân ở trong đế đô thành, phong cảnh thanh nhã, mọi người có thể thoải mái uống rượu nói chuyện phiếm."

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng hơi đăm chiêu.

Xem ra mùa đông lần này, sở dĩ những hoàng tử này tổ chức yến hội, ý không đặt trong lời nha, trong đó rõ ràng còn ẩn ý chính trị trọng đại.

Mà mục đích chủ yếu của bọn họ, rất có thể là để xác định thành viên ủng hộ phe phái của mình.

Dù sao không phải người cùng tộc ta, tất nhiên sẽ mang suy nghĩ khác. Nếu là người không tham gia yến hội, tất nhiên đã biểu đạt ý vô cùng rõ ràng, không muốn đứng cùng phe với các ngươi.

Mà xen xét theo quan hệ giữa Tần Vũ và Viêm Thần, dường như phủ tướng quân Tần thị đã lựa chọn Viêm Thần giữa cuộc tranh đoạt vương vị của các hoàng tử.

Tuy rằng hắn cũng không muốn bị cuốn vào dòng nước đục này, nhưng nếu từ chối lời mời của Viêm Thần, mà đi tham gia yến hội mùa đông bên Viêm Phong Tuấn.

Loại lựa chọn này, có lẽ sẽ khiến cho bọn Tần Vũ hiểu lầm, cho rằng mình đứng ở phía đối đầu với bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Lăng không khỏi có một tia bất đắc dĩ.

Nhưng, Lâm Lăng cũng không có suy nghĩ thiếu quyết đoán như vậy, nói thẳng: "Thật xin lỗi, trùng hợp là tối hôm đó ta đã có hẹn rồi."

"Cái gì? Có một cuộc hẹn rồi á?!" Tần Vũ sửng sốt, chợt nịnh nọt nhìn Lâm Lăng, hỏi: "Có phải là huynh và Triệu Ngọc Nhi tái hợp rồi hay không?"

"Đương nhiên là không có." Lâm Lăng cười nhạt lắc đầu.

Nhắc tới Triệu Ngọc Nhi, trong đầu Lâm Lăng không khỏi hiện ra dung nhan xinh đẹp kia.

Khoảng thời gian gần đây hắn cũng không có đi lanh quanh điện Linh Miểu bên lớp pháp thuật, tính ra, giữa hai người cũng đã hơn ba tháng không gặp nhau.

"Vậy huynh đi hẹn hò với ai?"

Nghe Lâm Lăng phủ nhận, Tần Vũ nhịn không được lại hỏi.

Nhưng, dường như trong lòng hắn đã có dự cảm không tốt.

Đã thấy Lâm Lăng lạnh nhạt trả lời: "Thật sự, hôm nay khi ở Huyễn Sát Đài, đánh cược thắng một trăm triệu lượng của Viêm Phong Tuấn, được hắn mời ta tham gia yến hội."

Nghe được lời này, đột nhiên sắc mặt của Tần Vũ thay đổi.

Hiển nhiên, hắn vô cùng bài xích đối với tên Viêm Phong Tuấn kia.

Trong đôi mắt sáng ngời của Viêm Thần cũng hiện lên một ý khác thường.

"Ta đã được mời đi, tất nhiên không thể nuốt lời, hy vọng các ngươi có thể hiểu cho."


Lúc nói lời này, vẻ mặt Lâm Lăng bình tĩnh, cũng không có chút áy náy hay hổ thẹn nào.

Nếu là bởi vì đứng về phía phe phái khác, mà dẫn đến quan hệ của mọi người thay đổi, Lâm Lăng cảm thấy tình bạn bè như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục duy trì.

Không ngờ, Tần Vũ lại cười tiêu sái, vỗ vỗ bả vai Lâm Lăng, nói: "Nếu huynh đã đồng ý với người khác, cũng không thể nói rồi mà không giữ lời được."

"Như vậy đi, sẽ điều chỉnh thời gian yến hội của chúng ta, mọi người cùng chờ huynh nửa tiếng, thấy thế nào?"

Giọng điệu của Tần Vũ rất chân thành, Lâm Lăng hoàn toàn không có lựa chọn khác, tránh để từ đó sinh ra nửa điểm xa cách.

Bên cạnh, Viêm Thần phụ họa mỉm cười nói: "Không sai, chúng ta sẽ chờ ngươi."

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng không khỏi ngẩn ra.

Sau đó hắn cũng nhếch miệng cười, không chút do dự gật đầu: "Được."

Mắt thấy Lâm Lăng thoải mái đồng ý như vậy, điều nghi ngờ trong lòng Viêm Thần hơi giảm bớt một chút.

Theo hắn thấy, quả thật có lẽ Lâm Lăng không có ý nghĩ gì khác, chẳng qua là đã lỡ đồng ý lời mời của người khác mà thôi.

"Được, cứ làm như vậy đi, ha ha." Sau đó Tần Vũ nở nụ cười, có chút hài lòng với sự sắp xếp tạm thời này của hắn.

Đương nhiên, chủ yếu là do Lâm Lăng muốn tụ tập cùng với bọn họ.

Cho dù để muộn thời gian cũng không quan trọng.

Bởi vì ký túc xá 008 của bọn họ như kiền ba chân vậy, nhất định thiếu một người cũng không được.

"Đúng rồi, gần đây sao lại rất ít nhìn thấy Lôi Mông, hắn đi đâu rồi?" Lâm Lăng cười cười hỏi.

"Có lẽ bây giờ đang đi chơi vui vẻ rồi." Nhắc tới Lôi Mông, Tần Vũ khoát tay, nói: "Mấy hôm trước hắn vừa tìm được một cô gái, mỗi ngày đều tu luyện cùng đối phương, thật là ngọt ngào biết bao."

"Nhưng, hy vọng hắn đừng quá nhập tâm vào tình cảm quá nhiều, nếu không sẽ mất nhiều hơn được."

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Tần Vũ có chút thu lại, thản nhiên nói.

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Tần Vũ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Theo ta được biết, cô gái kia tên là Diêm Hồng, mà công pháp của gia tộc cô ta cũng là quỷ dị tà dâʍ."

Bên cạnh, Viêm Thần cũng gật đầu, nói: "Gia tộc Diêm thị này, ta cũng đã nghe qua một số lời đồn."

"Võ học của gia tộc bọn họ, sở dĩ tà dâʍ, là bởi vì loại công pháp này cần nam nữ cùng nhau tu luyện."

"Nam hấp thu âm khí của nữ tử để bồi bổ, nữ thì hấp thu dương khí của nam tử tăng tốc độ tu luyện lên, hoàn toàn là vì lợi ích bản thân, không để ý đến an nguy của người cùng tu luyện."

Nghe hai người Tần Vũ và Viêm Thần giải thích, trên mặt Lâm Lăng không khỏi dâng lên một chút kinh ngạc.

Nếu thật sự là như vậy, vậy đến lúc đó, Lôi Mông cùng với người phụ nữ bên Diêm thị kia phát triển đến tình trạng tiếp xúc thân thể cùng nhau tu luyện, chẳng phải là...

Nghĩ đến đây, Lâm Lăng nhíu nhíu mày.

"Nếu để cho ta phát hiện, nàng có ý xấu gì với Lôi Mông, ta nhất định sẽ không tha cho nàng." Giọng nói Tần Vũ lạnh như băng, sắc mặt cũng chậm rãi âm trầm xuống.


"Ừm, nếu như nhận thấy có gì không đúng, nhất định phải thông báo cho ta." Vẻ mặt Lâm Lăng trịnh trọng dặn dò.

Hắn vô cùng hiểu rõ tính cách của Lôi Mông, tuy rằng chiến lực cuồng dã, vũ kỹ không tầm thường.

Nhưng bởi vì trước kia sống sâu trong núi rừng, rất ít tiếp xúc với xã hội bên ngoài, tâm tư tương đối đơn thuần.

Trong lòng Lâm Lăng và Tần Vũ, hai người bọn họ đã sớm xem Lôi Mông như em trai, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ phá hủy cả đời của Lôi Mông.

"Lăng ca, Vũ ca, sao hai người về sớm như vậy."

Đúng lúc này, đúng lúc Lôi Mông đi vào ký túc xá.

Cuộc nói chuyện của bọn Lâm Lăng cũng dừng lại.

Hơn nữa phát hiện, Lôi Mông cũng không phải là một người mình đi đến, ở bên cạnh hắn, còn có một cô gái áo tím đi theo

Lâm Lăng khẽ động tâm, mượn thị giác của Tứ Bảo, quan sát cô gái áo tím kia.

Tuy nói không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng lồi lõm đầy đủ.

Nhưng đôi mắt kia, lông mi thật dài chớp chớp, lộ ra mị ý rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, cô gái này chính là Diêm Hồng theo lời kể của Tần Vũ.

"Tiểu Lôi à, ngươi tới thật đúng lúc, vài ngày nữa là tới mùa đông, chúng ta dự định tổ chức một yến hội."

Tần Vũ lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười hì hì thường ngày, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Nghe được có yến hội, nhất thời đôi mắt Lôi Mông sáng ngời, nhếch miệng cười nói: "Được, ta có thể mang theo bạn của ta cùng tham gia hay không?"

Nói xong, Lôi Mông cũng giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn của ta, tên là Diêm Hồng."

"Lần đầu tiên gặp mặt, rất vui khi quen hai người." Diêm Hồng cười nhạt, khẽ gật đầu với đám Lâm Lăng.

Mà ánh mắt lướt qua ba người Tần Vũ, Viêm Thần cùng với Lâm Lăng, lại có chút dừng lại nhìn Lâm Lăng nhiều hơn.

Sau đó, Tần Vũ cũng giới thiệu ngắn gọn về Viêm Thần cho Lôi Mông.

Lúc này hắn mới nhìn về phía Diêm Hồng, đuôi lông mày khẽ nhíu, dùng một giọng điệu đùa giỡn nói: "Muốn làm em dâu chúng ta, nhưng nhất định phải thành thật một chút nha."

Nghe được lời này, Lôi Mông tính tình thật thà, nhất thời mặt đỏ tai hồng, lập tức không biết xen vào như thế nào, nhưng cũng rất thích nghe được hai chữ "em dâu".

Nhưng mà, lời này rơi vào trong tai Diêm Hồng kia, lại thấy lông mày liễu nàng hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lập tức giãn ra, sau đó ra vẻ che giấu ngượng ngùng gật đầu.

Loại biến hóa vẻ mặt nhỏ bé này, dưới sự chú ý của Tứ Bảo, tất cả đều thu hết trong đầu Lâm Lăng.

"Cô gái này, quả nhiên là có chút tâm tư không thuần khiết nha."

Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, càng cảm thấy Lôi Mông sau này tất nhiên sẽ bị mị hoặc.


Nhưng bây giờ, chỉ sợ Lôi Mông sớm đã chìm đắm trong tình yêu, khó có thể phân biệt đúng sai.

Đối với việc này, Lâm Lăng cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

Chỉ có tự mình trải qua, mới có thể làm cho Lôi Mông được tôi luyện sâu sắc, từ đó nhanh chóng trưởng thành.

"Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, xin cáo từ trước."

Đối mặt với đám người Tần Vũ và Lâm Lăng, dường như Diêm Hồng có chút mất tự nhiên, muốn rời đi.

"Được, để ta tiễn nàng." Lôi Mông lập tức thể hiện ra vẻ đàn ông trưởng thành, chủ động tiễn khách.

Sau khi hai người rời đi, nụ cười trên mặt Tần Vũ chậm rãi trở nên lạnh lẽ, thì thầm nói: "Quả nhiên không phải là nữ nhân bình thường."

Lâm Lăng lạnh nhạt nói: "Chuyện của Lôi Mông, trước tiên để cho hắn tự mình xử lý, tuy rằng thoạt nhìn hắn đơn thuần hiền hậu, nhưng cũng không ngốc nghếch lắm."

Nghe được đề nghị của Lâm Lăng, Tần Vũ gật gật đầu, nói: "Ta hiểu, nhưng cũng cần nhắc nhở hắn một chút."

Tứ hoàng tử Viêm Thần đứng ở một bên, trầm mặc không nói gì.

Chỉ chốc lát sau, Lôi Mông tiễn khách xong, đã trở về ký túc xá.

Vừa vào ký túc xá, anh nhếch miệng cười với đám Lâm Lăng: "Trông nàng ấy thế nào?"

"Không sai, có thể coi là mỹ nữ." Tần Vũ lập tức tiếp lời, sau đó sâu sa nhắc nhở nói: "Tiểu Lôi, ngươi có biết gia tộc Diêm thị tu luyện công pháp gì không?"

Nghe vậy, khóe miệng Lôi Mông lại dắt lên một nụ cười, gật đầu nói: "Vũ ca, ta biết huynh muốn nói cái gì."

Cái gì?

Tần Vũ hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Lôi Mông.

"Thằng nhãi ngươi đọc tâm thuật lợi hại như vậy sao? Ngươi biết ta định nói gì thật à?"

Tần Vũ không khỏi có chút ngạc nhiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

"Ừm."

Lôi Mông gật gật đầu, nói: "Hợp Hoan bí điển của gia tộc Diêm thị, từ trước đến nay lấy nam nữ cùng nhau tu luyện làm chủ, nhưng bên tiếp nhận, bình thường đều không có kết quả gì tốt."

Nghe được Lôi Mông lại nói như vậy, bọn Lâm Lăng âm thầm gật đầu.

Xem ra tên này, cũng không phải không hiểu gì mà dám làm bậy.

"Nếu ngươi đã biết, cũng không cần ta nói nhảm quá nhiều."

Tần Vũ ngượng ngùng cười, sau đó đưa tay vỗ vai Lôi Mông, khuyên nhủ: "Chuyện song tu, có thể nhịn thì tận lực không đụng vào, nếu thật sự nhịn không được, cũng có thể dùng tay giải quyết."

Nói xong lời cuối cùng, Tần Vũ nháy mắt với Lôi Mông, ý nói ‘ngươi hiểu mà’.

Giải quyết bằng tay?

Nhất thời vẻ mặt Lôi Mông hơi ngạc nhiên, nghe qua những lời này, hình như đối phương rất có kinh nghiệm.

Đối với lời khuyên càng thêm quái đản hơn của Tần Vũ, Lâm Lăng cũng không khỏi cười thầm một tiếng.

Giải quyết bằng bàn tay, đôi khi lại là cách tốt nhất.

"Lăng ca, Vũ ca, các huynh yên tâm, ta tự biết có chừng mực." Vẻ mặt Lôi Mông trịnh trọng, chợt cười khà khà.


Tất cả mọi người đều không hề hay biết, nụ cười này lại ẩn chứa một chút lạnh lùng khó phát hiện.

Không ai biết, rốt cục suy nghĩ trong lòng Lôi Mông là cái gì.

Sau đó, mọi người nói chuyện một hồi, Viêm Thần lập tức rời khỏi ký túc xá.

Dường như Tần Vũ có chuyện riêng muốn nói cùng Viêm Thần, lập tức đi theo ra ngoài.

Đối với đề tài mà hai người bàn luận, Lâm Lăng cũng không có tâm tư đâu mà đi suy đoán, một lần nữa trở lại phòng mình đẻ ngồi xếp bằng minh tưởng.

Chỉ có tăng cường được thực lực của bản thân, bất kể đối mặt với khó khăn gì, cũng là phần bảo đảm đáng tin nhất.

Trên đường đi.

Vẻ mặt Viêm Thần lạnh nhạt, nhàn nhã đi ra khỏi khu ký túc xá năm nhất.

"Thần ca, từ nhỏ ta không có nhiều bạn bè, Lâm Lăng là anh em của ta, lần này dẫn huynh đến làm quen, cũng không có ý gì khác."

Khi đi ra khỏi cửa chính của khu ký túc xá, Tần Vũ liếc mắt nhìn Viêm Thần một cái, trầm thấp nói: "Kế hoạch của chúng ta, hy vọng đừng để hắn bị cuốn vào."

Nghe vậy, đột nhiên Viêm Thần dừng bước.

Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Tần Vũ, thản nhiên nói: "Chúng sinh thiên hạ, đều vì lợi ích mà bôn ba khắp nơi."

"Nếu các ngươi là anh em, sao không vì lợi ích của nhau, cùng chung hoạn nạn."

Nghe đến đây, ánh mắt Tần Vũ hơi trầm xuống, tự nhiên hiểu được ý trong lời nói của Viêm Thần.

Không trách tên này hôm nay vừa về đến học viện Thiên Diễn, lập tức thử dò hỏi tin tức của Lâm Lăng, yêu cầu hắn dẫn đến làm quen một phen.

Thì ra là có dụng tâm khác, muốn dựa vào mối quan hệ này của hắn và Lâm Lăng, từ đó lôi kéo Lâm Lăng.

Từ xưa đến nay, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vốn là nguy hiểm vạn phần, nếu đặt nhầm vật báu, nếu đi sai đường sẽ vạn kiếp bất phục!

Cho nên, từ tận đáy lòng của Tần Vũ cũng không muốn để cho Lâm Lăng, kể cả Lôi Mông, đều bị cuốn vào lần tranh ngôi vị hoàng đế.

Bởi vì vũng nước đục này, thật sự quá sâu, làm không tốt có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Huống hồ với năng lực và thiên phú bây giờ của Lâm Lăng, cho dù không có mượn thế trận tranh ngôi vị hoàng đế này, sau này cũng có thể sáng tạo ra chỗ đứng khiến người ta không thể theo kịp trong võ đạo.

Nhưng Tần Vũ, với tư cách là người thân quốc thích lại thân bất do kỷ.

"Ngươi cảm thấy, lần này Lâm Lăng được mời đến yến hội của hai vị hoàng huynh ta, hắn có tính toán gì không?" Khóe miệng Viêm Thần mang theo một tia cười nhạt, nhìn Tần Vũ hỏi.

Nghe vậy, Tần Vũ nở nụ cười: "Cái này huynh có thể yên tâm, Lâm Lăng tuyệt đối sẽ không bị bọn Viêm Phong Tuấn lôi kéo đi."

"Ồ? Điều gì khiến ngươi chắc chắn như vậy?" Ánh mắt Viêm Thần khẽ động, muốn biết về Lâm Lăng từ trong miệng của Tần Vũ, giảm bớt một ít suy nghĩ nghi ngờ.

"Tuy rằng Lâm Lăng bình thường trầm mặc ít nói, hơn nữa tác phong làm việc thần bí, nhưng hắn lại là một người không muốn bị ràng buộc, yêu thích tự do."

Tần Vũ nói đến Lâm Lăng, trên mặt cũng không khỏi lộ ra một nụ cười chân thành, nói: "Hơn nữa, hôm nay hắn biết quan hệ của ta và huynh, càng sẽ không gia nhập vào dưới trướng đại hoàng tử, đối nghịch với chúng ta."

"Đúng vậy, không có thì càng tốt." Nghe vậy, sắc mặt Viêm Thần hơi động.

Sau đó hắn lại khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nhưng loại nhân tài này, ta muốn sử dụng, xem ra cũng có chút khó khăn, đáng tiếc."

Bên cạnh, Tần Vũ im lặng, hắn cũng không muốn với Viêm Thần nói chuyện quá nhiều về chuyện liên quan đến Lâm Lăng.

Nếu không, với lòng dạ sâu xa của Viêm Thần, tất nhiên sẽ thử rất nhiều thủ đoạn, ý đồ mượn sức của Lâm Lăng.

Mà đến lúc đó, một khi bị cuốn vào trận phân tranh cướp đoạt ngôi vị hoàng đế này, với danh tiếng hiện giờ của Lâm Lăng ở học viện Thiên Diễn, cùng với việc không có bất kỳ thế lực nào chống lưng, chỉ sợ chỉ dẫn tới họa sát thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui