Những ngày kế tiếp, Minh Các không tiếp tục phát nhiệm vụ, Lâm Lăng cũng vui vẻ mà ở không.
Không chỉ có tiền lương để lấy, còn có thể tu tập trong học viện Thiên Diễn, hắn vô cùng vui thích.
Cứ như vậy, Lâm Lăng tập trung hết mình vào chuyện tu tập võ đạo.
Ngày qua ngày như thế, Lâm Lăng dần dần thích ứng với cuộc sống trong học viện Thiên Diễn. Hơn nữa nhận thức của hắn đối với võ tu không còn vô tri giống như trước kia, đã biết cách suy một ra ba, cũng đã thông hiểu nguyên lý của các chiêu thức.
Trong quá trình tu luyện buồn tẻ ấy, đảo mắt đã trôi đi mấy tháng.
Từ thu chuyển sang đông, thời tiết cũng bắt đầu trở nên rét lạnh.
Ngày hôm nay, Lâm Lăng không đến điện Huyền Vũ hoặc điện Linh Miểu để đi học như bình thường, mà lại một mình đi đến khu Nam của học viện.
Nơi đó được phân chia thành khu vực sân tu luyện.
Nửa năm qua, vì tạo dựng cơ sở vững chắc, Lâm Lăng vẫn luôn học tập tri thức lý thuyết võ tu. Cho nên hắn chưa sử dụng mười điểm cống hiến trong huy chương tân sinh lần nào.
Nhưng hiện giờ, hắn đã hoàn toàn nắm vững các loại tri thức cơ bản của võ tu, cho nên có thể bắt đầu dồn lực vào chuyện tu luyện!
“Mấy tháng không hoạt động gân cốt, đi đến đài Huyễn Sát xem thế nào thử.”
Trên đường đi, Lâm Lăng hơi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định đi đến sân tu luyện nào.
Thật ra đài Huyễn Sát là một đài đá được khắc trận pháp phù văn ảo cảnh. Nhưng khác với các loại ảo giác bình thường, bên trong trận Huyễn Sát, cảm quan nào cũng rất chân thật.
Cho dù là thể lực, năng lực thì cũng tương ứng với hiện thực. Bị thương sẽ đau, cảm giác đáng sợ lúc gần chết cũng vô cùng sống động.
Thậm chí một vài người có sức mạnh tinh thần thấp sẽ cho rằng mình thật sự đã chết, do đó rơi vào trạng thái chết não.
Nhưng dù vậy, đài Huyễn Sát vẫn là sân tu luyện được rất nhiều viện sinh tán thưởng. Bởi vì hình thức chân thật của trận Huyễn Sát không những có thể giúp bọn họ nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm thực chiến, còn có thể mượn nó để đột phá tiềm năng cơ thể.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Lăng đã đi tới đài Huyễn Sát.
Đập vào mắt là một mảnh đất trống trải như quảng trường.
Mà ở khu vực trung ương có xây một đài đá thật lớn, rộng chừng mười mét.
Trên đài đá có khắc các loại trận pháp phù văn huyền ảo, trong lúc mơ hồ, nó tràn ra một luồng dao động năng lượng tối nghĩa.
Chỉ cần nhìn mức độ phức tạp của phù văn thì biết ngay đây là một trận pháp cao cấp.
Mà điều làm Lâm Lăng cảm thấy kỳ lạ chính là, ở bên cạnh đài đá có một vách đá màu xanh lá đứng sừng sững.
Đá xanh cao tới mấy trượng, mặt ngoài bóng loáng như gương, ánh sáng lập loè trên đó làm nổi bật lên từng hàng chữ màu vàng.
Nhìn kỹ thì những chữ đó là tên họ.
“Bảng xếp hạng trên đài Huyễn Sát sao?” Nhìn những cái tên trên vách đá, trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, lẩm bẩm một mình.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn đến, nhưng lúc trước từng nghe Lôi Mông và Tần Vũ nhắc tới. Ở đài Huyễn Sát có một Bài Danh Thạch, những cái tên trên đó sẽ không ngừng biến đổi dựa theo kết quả kiểm tra thực lực mỗi ngày của các viện sinh trong học viện.
Nhưng cũng không phải tên của ai cũng có thể hiện lên trên Bài Danh Thạch, chỉ có một ngàn người đứng đầu mới được lên bảng.
Đôi mắt Tứ Bảo nhanh chóng chuyển động, rất nhanh đã tìm ra tên của Lôi Mông trên Bài Danh Thạch.
Quả thật như Lôi Mông đã nói hai ngày trước, thí nghiệm chiến lực ở đài Huyễn Sát của hắn ta đã lên đến thứ hạng 769.
Số lượng viện sinh toàn bộ học viện Thiên Diễn có đến mấy vạn người.
Lôi Mông chỉ mới là tân sinh năm nhất, chiến lực tổng hợp có thể đạt tới vị trí một ngàn người đầu tiên trên đài Huyễn Sát đã xem như rất không tồi.
Còn Tần Vũ thì cả ngày tán gái, hắn có tâm tư đâu mà tới nơi này ‘Lãng phí’ thời gian.
Lâm Lăng lập tức thao túng tầm mắt của Tứ Bảo, dời lên vị trí cao nhất của Bài Danh Thạch.
Cái tên trên đó lớn hơn những chữ phía dưới gấp mấy lần, lập loè ánh sáng màu đỏ tươi, trông cực kỳ nổi bật.
“Viêm Thần.”
Nhìn hai chữ to màu đỏ kia, Lâm Lăng như suy tư gì mà đọc ra.
Hắn biết người cầm quyền vương triều Đại Viêm thuộc về Viêm thị. Cho nên người họ Viêm đều là vương thân quý tộc có được huyết thống hoàng thất.
Chỗ cầu thang của đài Huyễn Sát có hai thanh niên đang đứng, trên cánh tay phải của họ các đeo một mảnh vải đỏ, viết một chữ ‘Chấp’.
Đây là tổ chấp sự do học viện Thiên Diễn gầy dựng nên, chủ yếu phụ trách các chuyện tạp vụ trong viện.
Mà thành viên trong đó không phải là đạo sư hoặc là đội chấp pháp, mà là viện sinh cấp cao.
Đa số những người này đều là võ giả có gia cảnh bần hàn, không có tiền mua điểm cống hiến nên đành lấy lao động để kiếm tài nguyên tu luyện.
Lúc này, hai chấp sự viên đứng đối diện với các viện sinh tiến đến đài Huyễn Sát tu luyện, họ xếp hàng đăng ký từng người.
Không thể không nói, đài Huyễn Sát thật sự là sân tu luyện đứng đầu, số người đứng xếp hàng rất nhiều.
Liếc một cái nhìn lại, ít nhất cũng có đến trăm người.
Lâm Lăng lắc đầu cười nhạt, nếu tới rồi thì chỉ có thể xếp hàng chờ.
Cứ như vậy, Lâm Lăng đi vào đội ngũ.
Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến một ít người chú ý.
“Hả, tân sinh năm nhất kia không phải là Lâm Lăng sao?”
“Nghe nói lúc ấy khi sát hạch tuyển nhận, hắn kiểm tra ra thiên phú tu luyện chung cực, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà vẫn cảm thấy tầm thường không có gì nổi bật.”
“Có gì lạ đâu, thiên phú chỉ giúp hấp thu linh khí thiên địa nhanh hơn mà thôi, đôi mắt hắn tàn tật thì có thể làm được cái gì?”
“Chậc chậc, một người mù có thể đạt tới trình độ này cũng coi như không tồi.”
Trong lúc đánh giá Lâm Lăng, những viện sinh xung quanh đều mang thái độ quái lạ, nhịn không được nhỏ giọng bàn tán.
Cả đám lộ ra biểu cảm quái dị, hình như muốn xem rốt cục Lâm Lăng có thành tích thế nào trên đài Huyễn Sát.
Nếu không vào được một ngàn người đầu tiên thì thiên phú tu luyện chung cực của hắn thật là phí phạm của trời. Bởi vì tu luyện và thứ hạng trên đài Huyễn Sát không được quyết định dựa theo tu vi.
Trong ảo cảnh, kẻ địch hiện ra hoàn toàn dựa vào tiêu chuẩn cấp bậc thực lực của bản thân.
Giống như võ giả chiến sĩ cấp 3 đi vào thì kẻ địch ảo giác đối mặt đầu tiên sẽ có được tu vi chiến sĩ cấp 3.
Mà chiến sĩ cấp 4 đi vào ảo cảnh cũng tương tự như vậy, bắt đầu từ cấp 4.
Từ đó về sau, gϊếŧ được càng nhiều kẻ địch thì mới xuất hiện kẻ địch càng lợi hại.
Cho nên bảng xếp hạng này cũng rất công bằng.
Lâm Lăng thật thản nhiên trước tiếng nói khe khẽ xung quanh, im lặng chờ đến phiên mình lên đài.
Mỗi lần trận pháp của Huyễn Sát đài chỉ chứa được năm mươi người cùng tiến hành tu luyện.
Sau khi nhóm người phía trước lên đài thì khoảng cách Lâm Lăng xếp hàng lập tức ngắn lại một mảng lớn.
Tính thử nhân số thì nhóm tiếp theo có thể đến phiên hắn.
Hắn quan sát những viện sinh mới đi xuống từ đài Huyễn Sát, chỉ thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, ánh mắt vẫn còn giữ lại một tia kinh sợ.
Hiển nhiên cảm giác tử vong và tuyệt vọng cảm nhận được trong trận Huyễn Sát vẫn làm bọn họ rất sợ hãi.
Ong ——!
Mà lúc này, những cái tên trên khối Bài Danh Thạch kia xuất hiện một chút biến hóa.
Chỉ thấy có một cái tên liên tục nhảy lên trên, trực tiếp nhảy lên một trăm vị trí, từ vị trí 896, trực tiếp chen tới 788.
Lâm Lăng phát hiện cái tên kia chính là Viêm Phong Tuấn.
Hắn cũng không xa lạ gì với người này, đó là con trai thứ hai của Viêm vương.
Nhớ đến đêm vừa vào viện, bọn họ từng xảy ra một ít tranh cãi ở Phủ Tỉnh Hiên.
Thậm chí Tần Vũ còn ra tay, thi triển pháp thuật Phong hệ để dạy dỗ tên tay sai bên cạnh Viêm Phong Tuấn một bài học. Nhưng xét thấy địa vị của Tần gia trong triều, Nhị hoàng tử cũng chỉ nói miệng mà thôi, hai bên không có tranh đấu gì lớn.
Dù sao vẫn còn chưa biết người thừa kế vương vị đời kế tiếp là ai, cho dù hắn là Nhị hoàng tử thì cũng không có năng lực gì mạnh, rất nhiều đại quan trong triều chẳng thèm quan tâm đến hắn. Càng đừng nói là Tần phủ khống chế một nửa quân quyền của vương triều Đại Viêm, ngay cả Viêm Vương cũng phải kiêng nể ba phần.
“Chúc mừng Nhị hoàng tử điện hạ, thứ hạng của ngài lại tăng lên, không bao lâu nữa nhất định có thể lên tới một trăm người đầu tiên.” Một tên tuỳ tùng bên cạnh Viêm Phong Tuấn lập tức lên tiếng nịnh nọt.
Nhưng Viêm Phong Tuấn lại không dao động, vẫn rất bất mãn vì thành tích này.
Hắn ngẩng đầu, không khỏi nhìn thoáng qua vị trí đứng đầu trên Bài Danh Thạch, Viêm Thần. Thứ tự của hai bên cách xa nhau hơn bảy trăm người.
Chênh lệch này không khỏi quá lớn!
“Dựa vào cái gì mà một tên con riêng đê tiện luôn đè lên trên đầu ta!” Viêm Phong Tuấn nhíu mày lại, rất khó chịu mà hừ lạnh một tiếng.
Hình như hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt với cái tên đứng đầu trên bảng kia. Mà khi Viêm Phong Tuấn đang muốn rời đi, khóe mắt hắn lơ đãng nhìn thấy Lâm Lăng trong đám người.
Tuy đã lâu không gặp, nhưng con anh vũ Tứ Bảo trên vai Lâm Lăng lại bị hắn lập tức nhận ra.
Từ trước tới nay, bởi vì Viêm Thần nên hắn và Tần Vũ thường xuyên xảy ra xung đột. Hiện giờ phát hiện Lâm Lăng lại ở cùng một ký túc xá với Tần Vũ, hơn nữa quan hệ khá thân thiết, điều này làm Viêm Phong Tuấn cảm thấy mình đã tìm được chỗ trút giận.
“Chậc chậc, người mù tiến vào ảo cảnh, cũng không biết có nhìn thấy được gì không.”
Viêm Phong Tuấn đi tới khiêu khích, mang vẻ mặt châm biếm mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lăng hơi trầm xuống, nhưng vì thân phận hoàng tử của đối phương, hắn không muốn trêu chọc phiền phức nên chọn cách làm ngơ.
Nhưng Viêm Phong Tuấn lại không có ý bỏ qua, nhìn thấy Lâm Lăng im lặng không lên tiếng, hắn tiếp tục cười nhạo: “Tiến vào học viện Thiên Diễn lâu như vậy, chắc đây là lần đầu tiên ngươi tới đài Huyễn Sát đúng không? Vì không nhìn tên của ngươi trên bảng. Hay lần này chúng ta đánh cược thử xem?”
Nghe thấy từ đánh cược, hình như Lâm Lăng đã cảm thấy hứng thú.
Đánh cược có nghĩa là có lợi ích để lấy, hắn vẫn luôn tìm mọi cách kiếm tiền, điều này rất hợp ý hắn.
Lâm Lăng chợt nhướng mày lên, hỏi: “Đánh cược cái gì?”
Nhìn thấy Lâm Lăng cắn câu, khóe miệng Viêm Phong Tuấn hơi nhếch lên, vẻ mặt châm biếm mà nói: “Chỉ cần ngươi có thể vượt qua ta trên Bài Danh Thạch thì sẽ giành được một ngàn vạn lượng.”
“Nếu thua, bổn hoàng tử cũng không cần tiền của ngươi, cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy quanh đài Huyễn Sát một vòng là được.”
Nghe thấy lời này, Lâm Lăng lại nở nụ cười.
Mấy tháng trước, của cải hắn thu gom được từ Dương Thần Cơ cộng thêm tiền lương của Minh Các, tính ra cũng có tài sản trên trăm triệu.
Hiện giờ trong mắt hắn, một ngàn vạn lượng căn bản không đủ nhìn.
Nhìn thấy Lâm Lăng cười mà không đáp lại, Viêm Phong Tuấn cho rằng Lâm Lăng sợ, không khỏi trào phúng: “Xem ra cái gọi là thiên tài thiên phú chung cực cũng chỉ như thế thôi.”
Lâm Lăng lắc lắc đầu, duỗi một ngón tay lên, lạnh nhạt nói: “Một ngàn vạn quá ít, ít nhất cũng phải đến con số này, một trăm triệu.”
Gì?
Một trăm triệu?!
Nghe thấy con số này, tuỳ tùng bên cạnh Viêm Phong Tuấn lập tức đỏ mặt, nổi giận quát: “Tên mù nhà ngươi là thèm tiền đến điên rồi sao!”
Lúc này vẻ mặt Viêm Phong Tuấn cũng hơi thay đổi, vốn tưởng Lâm Lăng sẽ co rúm sợ phiền phức, không dám đánh đố, sau đó hắn cười nhạo vài câu, để tâm trạng sảng khoái lên một chút là được.
Lại không ngờ Lâm Lăng không chỉ tiếp nhận đánh cược, ngược lại tăng tiền đánh cược lên gấp mười lần!
Một trăm triệu tiền đánh cược gần như là toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay của hắn!
Mà lúc này, cho dù là thân phận hoàng tử của Viêm Phong Tuấn hay là thanh danh của Lâm Lăng ở học viện Thiên Diễn, khi bọn họ đứng chung một chỗ cũng lập tức khiến đông đảo ánh nhìn tập trung đến đây.
Đặc biệt là nghe thấy Viêm Phong Tuấn muốn đánh cược với Lâm Lăng, chuyện này làm bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt.
“Thế nào? Không có tiền đánh cược thì thôi vậy.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, cũng đáp trả lại câu vừa rồi của đối phương: “Xem ra Nhị hoàng tử điện hạ cũng chỉ như thế thôi.”
Những lời này hoàn toàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Viêm Phong Tuấn, sắc mặt hắn lập tức âm trầm tới cực điểm.
“Làm càn! Dám vô lễ với Nhị hoàng tử điện hạ của chúng ta, tìm đường chết!” Thủ hạ bên cạnh hét lên phẫn nộ, đồng thời đột nhiên bước lên, sau đó đánh ra một chưởng vào mặt Lâm Lăng.
Theo gã thấy, cho dù một người mù có thể trở thành võ giả, biết cách nghe tiếng đoán vị trí, nhưng với khoảng cách gần như vậy thì tuyệt đối không tránh được một chưởng này.
Mà cũng giống như dự đoán của gã, Lâm Lăng vẫn đứng yên không nhúc nhích, hình như hoàn toàn không phát giác có người tấn công bất ngờ, không có dấu hiệu né tránh.
Xèo ——!
Cũng đúng lúc này, con anh vũ trên vai Lâm Lăng đột nhiên há mồm, đầu lưỡi nó run rẩy rồi phun ra một ánh điện quang.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến tên kia trở tay không kịp, khi phản ứng lại thì đột nhiên cảm thấy thân thể như bị sét đánh, trực tiếp bị chấn động bay ngược ra sau.
Viêm Phong Tuấn lạnh lùng nhìn thủ hạ bay đến đây, hắn không có ý tránh đi, trực tiếp đưa nắm tay ra cuốn theo một luồng gió sắc bén, đấm thẳng vào lưng đối phương.
Chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, xương sống của tên thủ hạ lập tức đứt thành từng khúc, sau đó kêu thảm té xỉu xuống mặt đất.
Ồ ——!
Thấy tình cảnh này, mọi người lập tức khϊếp sợ, không nhịn được mà hít hà một hơi.
Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ con anh vũ vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Lăng lại có lực công kích hung hãn như vậy.
Rốt cục anh vũ có thể phóng thích lôi đình là loại ma thú gì?!
Nhưng càng làm bọn họ cảm thấy kinh hãi chính là, Viêm Phong Tuấn lại ra tay nặng như vậy, quả nhiên hung tàn và ác độc y như lời đồn bên ngoài.
Nếu sau này hắn lên làm đế quân của vương triều Đại Viêm thì nhất định sẽ là một bạo quân, dân chúng sẽ bất hạnh.
“Một trăm triệu lượng, ta tiếp nhận số tiền đánh cược của ngươi.” Viêm Phong Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trầm thấp mà nói.
Đối mặt với loại người ác độc như vậy, Lâm Lăng vẫn lộ ra vẻ mặt thản nhiên. Tuy đối phương là hoàng tử, nhưng tiền tài đưa tới cửa thì có lý nào lại không cần.
Còn chuyện sau này có bị Viêm Phong Tuấn đến gây chuyện không thì Lâm Lăng hoàn toàn không kiêng kỵ, bởi vì hiện tại hắn là thành viên của tổ chức Minh Các, thuộc về sức mạnh át chủ bài của Viêm Vương.
Chỉ vì một chuyện nhỏ mà làm tổn thất một thích khách sao? Viêm Vương có thể ngồi lên vị trí đế quân thì tuyệt đối không ngốc nghếch như vậy.
Kết quả có lẽ ông ta còn quay ngược lại răn dạy Viêm Phong Tuấn một trận, cho nên có thể nói Lâm Lăng không chẳng sợ gì chuyện này cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...