Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Trong phòng học, sau khi Chu Phúc Kim mở miệng trào phúng, mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau, cho rằng Lâm Lăng đắc tội với người này.

Dù sao hiện tại Lâm Lăng cũng được xem là người nổi tiếng trong các tân sinh năm nhất, ngay cả viện trưởng đại nhân cũng cực kỳ yêu quý hắn.

Hai ngày trước, vì để Lâm Lăng nhập học mà ông ta đã tung ra năm viên Huyết Khí Đan và hai viên Tẩy Tủy Đan, hoàn toàn đánh vỡ quy tắc ban thưởng trước kia.

Nhưng Lâm Lăng lại im lặng không nói gì.

Thu Vân đạo sư đã đồng ý để hắn ngồi nghe trong phòng học, đấu võ mồm với con heo béo này cũng chỉ lãng phí miệng lưỡi mà thôi. Hơn nữa, tuy Lâm Lăng đã biết cách vẽ phù văn, nhưng chỉ nghe một câu nghi ngờ của đối phương mà hắn phải biểu diễn hay sao?

Không có cửa đâu.

Nhìn thấy Lâm Lăng không nói lời nào, Chu Phúc Kim cho rằng năng lực của hắn thật sự bị gã nói trúng, lập tức có cảm giác hả hê đắc ý.

Thiên tài thì đã thế nào, hiện tại còn không phải bị ta mặc sức giẫm đạp hay sao?

“Chu Phúc Kim, ngươi có ý kiến gì có thể nói rõ, đừng buông lời nhục mạ Lâm Lăng.” Thu Vân đạo sư nhíu đôi mày liễu lại, nghiêm túc mà nói.

“Nhục mạ?” Chu Phúc Kim lắc đầu, nhếch miệng cười nói: “Thu đạo sư, cô hiểu lầm ta rồi.”

“Chẳng qua ta cảm thấy, tuy thiên phú tu luyện của Lâm Lăng ưu tú, nhưng tu luyện phù văn pháp thuật lại cực kỳ hà khắc.”

“Cho dù vẽ ra phù văn đơn giản nhất cũng là ranh giới mà người mù không thể vượt qua được, phải để hắn tự hiểu lấy trước mới được.”

“Nếu không sẽ chỉ khiến Thu Vân đạo sư tốn càng nhiều sức lực để dạy hắn, chậm trễ tiến độ học tập của mọi người...”

Chu Phúc Kim càng nói càng hăng, các lý do và quan điểm đều trôi chảy trơn tru.

Mà lời này của gã cũng khiến một số người công nhận.

Đúng vậy, dựa vào cái gì kéo chậm tiến độ học tập của bọn họ vì một tên mù.

Nhân tính có ngàn gương mặt, có một số người không muốn nhìn thấy người khác ưu tú hơn mình, hận không thể lấy ra vết nhơ của đối phương để hạ thấp sỉ nhục.

Mà lúc này, đôi mắt của Lâm Lăng chính là điểm yếu để những người đó tìm được cảm giác ta đây giỏi hơn kẻ khác. Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực thì thế nào? Đôi mắt không thấy được gì thì ngoan ngoãn mà tìm công việc an nhàn đi, rảnh rỗi quá chạy tới nơi này tranh giành tài nguyên cái gì.

Lúc này đôi chân mày vốn nhíu lại của Thu Vân đạo sư cũng chậm rãi giãn ra. Hình như nàng cũng cảm thấy lời Chu Phúc Kim nói có chút đạo lý.

Lâm Lăng tới nơi này học tập phù văn pháp thuật, nàng rất hoan nghênh vì mình là một đạo sư.

Nhưng theo kinh nghiệm giảng bài mười mấy năm, nàng chưa từng dạy dỗ người mù học tập pháp thuật.

Hiện tại suy nghĩ lại, quả thật có hơi khó giải quyết.

“Con heo mập, ngươi là thứ rác rưởi đi cửa sau vào thì tính là cọng hành gì.” Nhưng Tần Vũ lại ngồi không yên, khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra vẻ mặt cười như không cười, cũng lên tiếng trào phúng.

Khi nói chuyện, hắn thu hết ý cười lại, ánh mắt dần trở nên âm trầm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Chu Phúc Kim ngồi ở bàn đối diện, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi là lựa chọn duy nhất của ngươi.”

Nghe được ba chữ ‘Con heo mập’, trên gương mặt béo núc ních của Chu Phúc Kim lập tức hiện ra một màu xanh mét.


Không nghi ngờ gì nữa, gã rất mẫn cảm với xưng hô mang đầy tính sỉ nhục này.

“Nếu ta không xin lỗi thì ngươi làm khó dễ được ta sao? Tên phá của.” Chu Phúc Kim lập tức cười nhạo một tiếng, cũng dùng xưng hô hạ thấp này để đáp trả Tần Vũ.

Người khác sợ gia thế của Tần Vũ, nhưng gã lại không e dè. Tuy phủ tướng quân tay nắm quân quyền, thế lực hùng mạnh, nhưng chỉ cần không đụng vào tội lớn như mưu phản thì cũng không thể làm gì được gã.

Hơn nữa Chu Phúc Kim tự nhận có vốn liếng để kiêu ngạo.

Phụ thân gã là quan viên Lại Bộ tứ phẩm trong triều, nhà mẫu thân gã lại là dòng chính trong quân phòng thủ thành trì. Hai thế lực này cộng lại khiến gia thế địa vị của Chu gia bọn họ cũng có sức ảnh hưởng lớn ở vương triều Đại Viêm.

“Các ngươi cũng vừa vừa phải phải thôi...” Nhìn thấy mùi thuốc súng giữa Tần Vũ và Chu Phúc Kim dần dần nồng nặc lên, Thu Vân đạo sư mở miệng nói.

Nhưng nàng mới nói được một nửa thì một võ giả mặc áo đen của đội chấp pháp đột nhiên đi vào phòng học.

“Ai là Chu Phúc Kim?” Người đàn ông của đội chấp pháp lia mắt về phía mọi người, lạnh nhạt nói.

Chu Phúc Kim ngẩn ra, vội vàng giơ tay lên và hỏi: “Là ta, có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đội chấp pháp liếc nhìn Chu Phúc Kim một cái, lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua cha mẹ ngươi bị tập kích trong nhà, bị người ta ám sát chết.”

“Cái gì?!”

Nghe thấy lời này, Chu Phúc Kim lập tức thay đổi sắc mặt, vội hỏi: “Ai là hung thủ?”

Người đàn ông đội chấp pháp lạnh nhạt nói: “Không rõ lắm, theo tin tức mà người hầu Chu gia các ngươi nói lại thì hiện trường không có chút dấu vết nào, có lẽ đối phương là một sát thủ có thuật ám sát cực kỳ cao siêu.”

“Sát thủ?” Chu Phúc Kim thầm nuốt nước bọt, trong đôi mắt nhỏ hẹp tràn đầy kinh hoảng.

Vậy nên làm sao bây giờ?

Tâm tình của gã lập tức trở nên phức tạp.

Từ trước tới nay Chu Phúc Kim luôn ỷ vào gia thế của cha mẹ mà ngang tàng phách lối ở đế đô, chỉ cần không gặp phải hoàng thân quý tộc lợi hại hơn là được.

Nhưng hiện tại, cha mẹ đã chết, phản ứng đầu tiên của gã tuy có bi thương, nhưng càng nhiều là suy nghĩ sau này nên làm sao bây giờ?

Cảm giác này như trời sập, làm gã trở nên hoang mang lo sợ.

“Kho vàng! Không biết kho vàng trong nhà có bị trộm hay không!”

Nghĩ vậy, thịt mỡ trên người Chu Phúc Kim đột nhiên run lên, vội vàng kinh hoảng chạy ra khỏi phòng học.

Người không biết còn tưởng rằng gã hiếu thuận biết bao.

“Quan viên Lại Bộ tứ phẩm cũng bị ám sát?”

Lâm Lăng hơi kinh ngạc.


Hơn nữa cũng không thể tra ra hung thủ là ai.

Khả năng duy nhất trong chuyện này chính là tổ chức Minh Các gây nên. Dù sao quan viên tứ phẩm trong triều đột nhiên bị tập kích thì nhất định sẽ gây nên chấn động rất lớn.

Nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ chuyện này không giải quyết được gì, chỉ đến thông báo cho người nhà mà thôi. Cho nên chủ mưu thật sự đằng sau ban ra lệnh chết rất có khả năng chính là Viêm vương.

Cho dù để lại dấu vết gì ở hiện trường thì những người điều tra cũng chỉ làm cho có hình thức thôi, không dám tiếp tục tra xét, ngược lại sẽ lặng lẽ dọn sạch manh mối.

Nếu tiếp tục điều tra thì chẳng phải là tự đào mồ chôn mình?

Lâm Lăng cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, vẻ mặt hắn thật thản nhiên.

Chết là người khác, cũng không có liên quan gì đến hắn.

Nhìn bóng dáng Chu Phúc Kim cuống quýt chạy ra khỏi phòng học, khóe miệng Tần Vũ nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.

Biểu cảm này nhìn có vẻ như biết được tình hình thực tế nào đó.

“Được rồi, bắt đầu đi học, hôm nay giảng cho các ngươi biết nguyên lý vận dụng pháp thuật.” Giọng nói của Thu Vân đạo sư chợt vang lên, kéo dòng suy nghĩ của mọi người lại.

Nghe được lời này, trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, bắt đầu tập trung tinh thần, chậm rãi đợi nghe bài giảng.

Ở bên cạnh, khóe mắt Triệu Ngọc Nhi phát hiện vẻ mặt Lâm Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hắn thật sự cảm thấy hứng thú với pháp thuật như vậy sao?

Triệu Ngọc Nhi âm thầm phỏng đoán.

Nàng nhớ mang máng, mấy tháng trước khi còn ở Chu phủ, Lâm Lăng từng tiến vào phòng ngủ của nàng và động vào quyển sách [Bách khoa toàn thư về pháp thuật].

Nhưng Lâm Lăng bị mù mà, sao có thể xem nội dung trong sách được chứ.

Chẳng lẽ là vì không thể nhìn thấy nên hắn mới tính tới đây ngồi nghe?

Triệu Ngọc Nhi càng nghĩ thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Mọi người đều biết, pháp thuật cần người thi triển sức mạnh tinh thần vẽ ra phù văn thì mới có thể dẫn động năng lượng tự nhiên trong trời đất.”

Mà trong lúc Triệu Ngọc Nhi nghi ngờ phỏng đoán, bài giảng của Thu Vân đã chính thức bắt đầu.

“Mà năng lượng trong tự nhiên chia đại khái ra thành chín loại thuộc tính, có thể nói là mỗi loại mỗi vẻ trong các hệ pháp thuật!”

“Giống như pháp thuật Địa hệ là mạnh nhất về sức mạnh phòng ngự, thi triển ra một ‘Mạch Động Thủ Hộ’ có thể được xem là bảo giáp Địa giai.”

“Nhưng nhìn chung thì cấp bậc của các hệ pháp thuật đều tương đương nhau, mạnh hay yếu chủ yếu ở trình độ của người thi triển, trong những hoàn cảnh khác nhau mới có khác biệt rõ ràng.”


“Ví dụ như ở vùng có nước, pháp thuật Thủy hệ là mạnh nhất, mà ở một vài nơi có gió mạnh thì pháp thuật Phong hệ càng chiếm ưu thế...”

Nghe Thu Vân đạo sư giảng bài, Lâm Lăng như suy tư gì đó, phỏng đoán và mò mẫn trước kia đối với nguyên lý pháp thuật cũng dần dần rõ ràng lên.

Sự thấu hiểu này giống như ngươi đang lạc đường thì đột nhiên có ai đó lấy ra một tấm bản đồ cho ngươi rồi chỉ rõ địa điểm.

Tất cả suy nghĩ lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.

“Đó chỉ mới là thuộc tính pháp thuật, vấn đề vận dụng phù văn kế tiếp mới là mấu chốt nhất.”

Thu Vân vừa truyền thụ vừa thỉnh thoảng đảo đôi mắt xinh đẹp qua chú ý đến Lâm Lăng.

Vì giúp hắn nghe càng rõ ràng chính xác, nàng cố ý tăng âm lượng lên vài phần, cũng thả chậm tốc độ nói một chút.

“Chắc mọi người đều biết, bất cứ pháp thuật nào cũng cần phù văn làm môi giới mới có thể dẫn động linh khí thiên địa rồi thi triển ra.”

“Mà trong phù văn có khoảng ba ngàn năm trăm loại đồ văn cơ bản, thông qua những phù văn cơ bản đó để sắp xếp thành tổ hợp và một loạt biến hóa khác, vậy có thể hình thành các hệ pháp thuật.”

Nghe vậy, Lâm Lăng lập tức hiểu ra.

Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng, chỉ cần bắt chước đồ đằng phù văn trong sách, sau đó thi triển pháp thuật là được. Không ngờ thì ra còn có thể tiến hành sắp xếp tổ hợp để vận dụng phù văn, hình thành các loại kỹ năng pháp thuật đa dạng phong phú trong kết cấu.

Nghĩ như vậy thì những phù văn trước kia hắn học được trong [Bách khoa toàn thư về pháp thuật] chỉ là một vài đồ văn cơ bản nhất mà thôi.

“Kế tiếp, ta muốn biểu thị một loại phù văn mang theo hiệu quả công kích, ‘Chấn’ văn.”

Thu Vân đạo sư vừa nói vừa vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh ra, trong nháy mắt sức mạnh tinh thần đã tràn ngập, đột nhiên hội tụ lên đầu ngón tay. Ngay sau đó, nàng tùy tiện đưa tay vào hư không trước người, liên tục vẽ ra quỹ đạo huyền diệu.

Dưới sự thao túng của sức mạnh tinh thần, những hoa văn đó lập tức hình thành một đồ đằng phù văn phức tạp, lập loè một màu vàng đất.

Trong lúc mơ hồ, năng lượng trong hoa văn di chuyển, mang theo một cảm giác chấn động quỷ dị.

“Chấn văn này thuộc về phù văn Thổ hệ, tên là ‘Liệt Địa Chấn’.”

“Một khi thi triển ra thì có thể khiến mặt đất mấy chục mét nứt nẻ chấn động, mà bất cứ vật thể nào nằm trong phạm vi này cũng sẽ bị tổn thương ở những mức độ khác nhau.”

Đôi môi đỏ của Thu Vân nhếch lên một ý cười.

“Nơi này là trong phòng học, điều kiện hạn chế nên không biểu thị thực tế cho mọi người xem được.”

Nói xong, nàng khẽ búng ngón tay, phù văn Thổ hệ trước người lập tức tiêu tán.

“Kế tiếp, ta kiểm tra trình độ vẽ của mọi người đối với Chấn văn, bắt đầu đi.”

Nghe Thu Vân bảo thế, mọi người lập tức hiểu ý, sôi nổi điều động sức mạnh tinh thần trong cơ thể để bắt đầu vẽ ra phù văn.

Chỉ thoáng chốc, trong phòng học nở rộ ánh hào quang, từng quỹ đạo hoa văn tuyệt đẹp đột nhiên sinh ra hết cái này đến cái khác.

Nhưng có lẽ là do khả năng lĩnh ngộ và độ thông thạo khác nhau, tuy đồ đằng phù văn bọn họ vẽ ra đều giống nhau, nhưng trình độ Chấn văn của từng người lại có chênh lệch rõ ràng.

Mà lúc này, Lâm Lăng đang sa vào quá trình thấu hiểu, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại nguyên lý vận dụng pháp thuật mà Thu Vân vừa nói.

Nếu như nói những phù văn mang thuộc tính của hiện tại đều được tổ hợp diễn hóa thành từ hoa văn cơ bản nhất, vậy nếu hắn sáng tạo ra phù văn thích hợp với thuộc tính bản thân nhờ những đơn vị cơ bản này thì chẳng phải cũng được hay sao?

“Lâm Lăng, vừa rồi ngươi nghe hiểu không?” Nhìn thấy Lâm Lăng vẫn ngồi thờ ơ, Thu Vân đạo sư đi tới, mỉm cười dò hỏi.

“Nghe hiểu.” Lâm Lăng gật đầu, thản nhiên cười nói: “Nhưng ta cũng không quen thuộc phù văn Liệt Địa Chấn.”


Lời này của hắn không phải là khiêm tốn.

Trước kia khi tu luyện pháp thuật, hắn chỉ giới hạn trong hai loại thuộc tính là phong hệ và lôi hệ. Cho nên hắn chưa bao giờ tiếp xúc kết cấu phù văn Thổ hệ, hơn nữa vừa rồi chỉ nhìn một lần, cũng không thể dựa theo ký ức mà biểu thị ra chính xác được.

Nhưng lời này truyền vào tai người khác lại mang ý nghĩa khác.

Thu Vân không khỏi thầm than một tiếng. Tuy Lâm Lăng nói có thể nghe hiểu, nhưng đôi mắt không thể nhìn thấy cách biểu thị Chấn văn vừa rồi, chỉ lý giải cách vận dụng phù văn thì có lợi ích gì chứ?

Dù sao thứ chủ yếu nhất của pháp thuật chính là vẽ phù văn.

Đừng nói là vẽ, có lẽ Lâm Lăng còn không biết phù văn trông như thế nào.

Xem ra lúc trước Chu Phúc Kim thật sự nói không sai, một người mù tu luyện pháp thuật là hoàn toàn mơ mộng viển vông.

Thấy thế, những người ganh ghét Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực đều lộ ra vẻ mặt châm biếm.

“Hừ hừ, cho rằng có hứng thú là tu luyện được pháp thuật sao, cũng không nghĩ xem mình chẳng nhìn thấy cái gì.”

“Đúng vậy, chạy tới nơi này ngồi nghe học tập, thật là tự rước lấy nhục mà thôi.”

Trong nhất thời, không ít tiếng nói nhỏ trào phúng cũng bắt đầu truyền ra.

Nghe thấy tiếng châm chọc xung quanh, Tần Vũ khẽ nhíu mày, nhưng lại không cách nào phản bác.

Bởi vì sự thật chính là như thế.

“Về sau có cơ hội, nhất định phải mời ngự y trong hoàng cung ra xem có thể chữa trị đôi mắt của Lâm Lăng không.”

Ánh mắt Tần Vũ hơi trầm xuống, đang âm thầm tính toán trong lòng.

Nhưng đúng lúc này, mọi người kinh dị nhìn thấy Lâm Lăng bỗng vươn tay. Một dao động sức mạnh tinh thần thuần túy mà hùng hồn tràn ra từ đầu ngón tay hắn.

Cùng lúc đó, ngón tay Lâm Lăng lại bắt đầu vung vẩy.

Bóng ngón tay nhanh chóng lượn lờ, sức mạnh tinh thần kia bị lôi kéo phác họa ra một quỹ đạo tuyệt đẹp.

Rất nhanh, một đồ đằng phù văn huyền ảo mà phức tạp đã hiện ra trước người Lâm Lăng.

Đây chính là phù văn Thổ hệ mà vừa rồi Thu Vân đạo sư từng biểu thị, Liệt Địa Chấn.

Tuy Lâm Lăng không quá quen thuộc với kết cấu của Liệt Địa Chấn, nhưng Lâm Lăng cũng thường xuyên vẽ ra cách phác họa Chấn văn khi tu tập phù văn lôi hệ.

Số lần luyện tập không ít hơn vạn lần.

Hơn nữa, hắn dùng chung thị giác với Tứ Bảo, bất cứ hình ảnh nào đã thấy cũng có thể truyền phát lặp lại trong đầu.

Cho nên vẽ lại dựa theo Thổ hệ phù văn mà Thu Vân đạo sư biểu thị cũng không khó khăn cỡ nào.

Nhưng trong mắt mọi người, có thể nói động tác của hắn rất liền mạch lưu loát, trôi chảy không chút tạm dừng.

“Cái này... Sao có thể?!”

Mọi người ngơ ngẩn nhìn tình cảnh này, lập tức sợ ngây người.

Trong mắt đa số mọi người đều tràn ngập chấn động...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui