Đi ra khỏi phòng ngủ, đến chỗ bàn ăn ở ngoại khách thì thấy Tần Vũ đã sớm ngồi ở bàn, hưởng thụ các món ăn sáng mỹ vị.
Lâm Lăng hơi kinh ngạc, tên này bình thường cà lơ phất phơ, vậy mà cũng rời giường rất sớm nha. Hắn thực sự siêng năng như vậy sao?
Hơn nữa còn chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, đối với bữa ăn sáng bình thường thì mấy món ăn này xem như cực kỳ phong phú.
Lúc này, Lôi Mông cũng từ trong phòng ngủ đi ra, lưng vẫn buộc bảo khí gia truyền của hắn, Mặc Vân Cung.
Vì theo đuổi cảnh giới người cung hợp nhất, thậm chí Lâm Lăng còn hoài nghi, tên này đi tắm rửa ngủ nghỉ gì cũng sẽ cõng nó theo sao?
"Các ngươi đến đúng lúc lắm, nhanh đến ăn tiếp ta một chút nào." Thấy mấy người Lâm Lăng đi ra, Tần Vũ đang cắn miếng gà rán cũng vội vàng chào hỏi.
"Sáng sớm ngươi chạy đi mua bữa sáng?" Lâm Lăng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tò mò hỏi.
"Giỡn à, ta đường đường Tần công tử, muốn ăn sáng còn phải tự mình mua sao?"
Tần Vũ trưng vẻ mặt đắc ý, nói: "Mấy nữ sinh vừa quen biết ở lớp pháp thuật ngày hôm qua, sáng nay mua về cho ta ăn.”
Nghe được lời này, đôi mắt Lôi Mông sáng ngời, vẻ mặt có chút sùng bái nhìn Tần Vũ.
Nhưng mà, hắn cũng không nói lời khen ngợi gì.
Bởi vì giờ phút này Lôi Mông vừa há miệng, gần như là không dừng lại được, không ngừng gặm cắn thức ăn trên bàn.
Lâm Lăng cười khẽ, không ngờ tên này còn có thủ đoạn tán gái cao siêu như vậy.
Nhưng nghĩ lại, lấy thân phận xuất thân từ phủ tướng quân của Tần Vũ, cho dù không ra tay, cũng có không ít phụ nữ dán lên.
Sau đó, Lâm Lăng cũng không chút khách sáo, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng, tiện tay lấy ra hai đĩa thịt thú, đặt ở đáy bàn.
Tiểu Bạch Viên cùng Tứ Bảo lập tức vui vẻ nhào tới đáy bàn, ăn rất ngon miệng.
Sau này có Tần Vũ ở ký túc xá, chuyện ăn sáng của bọn họ, coi như vừa phong phú, vừa thuận tiện.
"Tần Vũ, lát nữa ngươi đợi ta đi cùng tới điện Linh Miểu của lớp pháp thuật, được không?" Lâm Lăng gắp một miếng điểm tâm lên, sau đó mỉm cười hỏi.
Nghe vậy, Lôi Mông vẻ mặt kinh ngạc: "Lăng ca, hôm nay ngươi không tới điện Võ Học sao?”
"Ừm, ngày hôm qua ta đã chọn xong võ học thích hợp rồi, hôm nay không cần thiết tới đó nữa." Lâm Lăng gật đầu, cười nhạt nói: "Cho nên muốn tới điện Linh Miểu quan sát thử, xem có thể học được ít kiến thức võ học về pháp thuật phù văn gì hay không.”
Tần Vũ có chút sảng khoái nói: "Chuyện nhỏ, nữ đạo sư xinh đẹp của lớp ta rất thân với ta, dẫn ngươi tới một chút không thành vấn đề.”
Thấy Tần Vũ vỗ ngực cam đoan như vậy, Lâm Lăng cũng tin tưởng năng lực của người này, mỉm cười nói: "Vậy thì đa tạ.”
"Bạn bè mà, nói cảm ơn làm gì xa cách vậy." Tần Vũ khoát tay: "Sau này anh em chúng ta, đừng nói mấy lời khách sáo này nữa.”
Lâm Lăng cười nhạt gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Có thể thấy, Tần Vũ đã coi hắn là bạn bè chân chính.
Sau đó, cả ba người ăn uống no đủ xong, lại cùng nhau đi ra khỏi ký túc xá 008.
Điện Linh Miểu nằm ở phía tây của khu học viện năm nhất.
"Lôi Mông, chuyện xin nghỉ với Ngô đạo sư, nhờ vào ngươi đó." Sau khi dặn dò Lôi Mông một tiếng, Lâm Lăng đi theo Tần Vũ, đi về phía Linh Miểu điện.
Không thể không nói, duyên nợ với phụ nữ của Tần Vũ cực kỳ phong phú, nữ sinh lớp pháp thuật gặp phải trên dọc theo đường đi, phần lớn đều ngoái đầu chào hỏi hắn.
Đương nhiên, nhìn thấy Lâm Lăng là nhân vật làm mưa làm gió năm nay, ánh mắt của các nữ sinh kia cũng thỉnh thoảng ngắm nhìn hắn, cũng tò mò nhỏ giọng thảo luận.
"Mau xem, hình như Lâm Lăng kia muốn đi tới điện Linh Miểu cùng Tần Vũ, chẳng lẽ hắn cũng tu tập pháp thuật?"
"Không thể nào, bài kiểm tra sát hạch hai ngày trước, hắn chỉ đo linh lực."
"Các ngươi cũng không biết sao, thiên phú tu luyện chung cực, chính là trời sinh chiến pháp song tu*." (*tu luyện theo cả Chiến sĩ và Pháp sư, mấy chương đầu có nhắc 1 lần)
"Cái gì? Chiến pháp song tu? Thật là lợi hại ”
Dọc theo đường đi, chủ đề của các cuộc bàn luận và tiêu điểm ánh mắt của những nữ sinh kia không còn là Tần Vũ nữa, mà ngược lại tất cả đều chuyển dời đến trên người Lâm Lăng.
Dù sao danh tiếng của thiên phú tu luyện chung cực, ở trong võ tu giới này, thật sự quá chói mắt.
Bên tai truyền đến tiếng ngạc nhiên của đông đảo nữ sinh, nhưng vẻ mặt Lâm Lăng vẫn lạnh nhạt, không hề thấy việc này đáng để khoe khoang hay kiêu ngạo chút nào.
Bởi vì, chỗ tốt duy nhất loại thiên phú này, chỉ là có tốc độ hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện, nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường mà thôi.
Nhưng hắn bắt đầu ở võ đạo, vô cùng muộn, tu vi của bản thân cũng không có ưu thế xuất chúng gì.
Cho nên, tình trạng của hắn, cũng chỉ ngang bằng những người cùng tuổi này mà thôi, thậm chí tu vi còn muốn thua một bậc.
Tỷ như Tần Vũ, hiện tại đã là Pháp sư cấp 4.
Mà Lâm Lăng, lại chỉ là Pháp sư cấp 2.
Nếu chỉ dựa vào luận bàn* pháp thuật, hắn cũng không phải là đối thủ của Tần Vũ. Còn so về vận dụng linh lực, thì lại là chuyện khác. (*luận bàn: so tài với nhau, nhưng mục đích là học hỏi lẫn nhau, không hơn thua)
"Lâm Lăng, nếu ngươi muốn theo ta tới lớp pháp thuật, thì có một chuyện ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Đang đi, Tần Vũ đột nhiên thu lại nụ cười, quay sang nhắc nhở Lâm Lăng.
"Có chuyện gì?" Đối với lời này của Tần Vũ, Lâm Lăng cảm thấy hơi bất ngờ.
"Bởi vì, vợ cũ của ngươi, cũng chính là Triệu Ngọc Nhi, học cùng một lớp với ta." Tần Vũ vừa nói chuyện, khóe mắt liếc nhìn Lâm Lăng một cái, nói: "Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy nàng, ta có thể sắp xếp cho ngươi đến đến lớp khác nghe giảng.”
"Hơn nữa, với thiên phú của ngươi, ta tin tưởng bất kể là đạo sư nào cũng vô cùng hoan nghênh ngươi."
Nghe vậy, Lâm Lăng cười nhạt lắc đầu: "Không cần, ta và nàng đã không còn quan hệ gì, không cần phiền phức như vậy.”
Như lời hắn nói, chỉ có đối mặt trực tiếp, mới có thể xem như thật sự chấm dứt.
Nếu không, hắn sẽ không bao giờ có thể vượt qua rào cản này.
Huống hồ đối với Triệu Linh Nhi này, thật ra hắn cũng không thấy chút chán ghét nào.
Điều trong lòng Lâm Lăng để ý, chẳng qua chỉ là thân phận ở rể kia. Đó là một thân phận không có chút tôn nghiêm nào đối với đàn ông!
Cứ như vậy, dưới sự dẫn đường của Tần Vũ, Lâm Lăng rốt cục đi tới điện Linh Miểu.
Đại điện này, phong cách kiến trúc còn rực rỡ hơn so với điện Huyền Vũ, giống như một bức tranh thiên nhiên, đầy màu sắc sáng sủa.
Vách tường ngoài điện khắc chín loại phù văn đồ đằng màu sắc khác nhau.
Tương ứng với kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, quang, ám, chín loại thuộc tính nguyên tố xuất phát từ đất trời.
Mượn thị giác của Tứ Bảo, Lâm Lăng nhìn chằm chằm phù văn trên vách điện, không khỏi âm thầm rung động. Đây có thể nói là phù văn khổng lồ, huyền ảo nhất mà hắn từng thấy từ khi hắn tu luyện võ học tới nay.
Mà bởi vì võ giả tu luyện pháp thuật, có xấp xỉ bảy phần là phụ nữ.
Cho nên lúc này, viện sinh có mặt ở đây, phần lớn đều là phụ nữ với dáng người uyển chuyển, không khí thơm ngát.
Khó trách Tần Vũ xuất thân từ phủ tướng quân, song kiếm nghiêng thành, lại lựa chọn con đường võ tu làm Pháp sư này.
Đương nhiên, Lâm Lăng cũng không cảm thấy chiến lực của pháp sư yếu. Ngược lại, dưới tình huống cùng cảnh giới, nếu Chiến sĩ không tìm được cách nào tiếp cận Pháp sư, chắc chắn sẽ bị đánh đến thở không nổi.
Hơn nữa trên chiến trường, năng lực của Pháp sư được thể hiện càng rõ ràng hơn. Nhất là khi hai quân đối chiến, loại chiến tranh quy mô lớn này.
Chỉ cần Pháp sư ném ra một đòn tấn công có phạm vi công kích rộng ra ngoài, tuyệt đối sẽ dẫn đến tử thương một mảng lớn.
"Ta ở phòng số 7 lớp pháp thuật, chỗ ngồi bên cạnh đã có người rồi, sau khi cậu đi vào, tự mình tìm một người ngồi cùng đi." Lời Tần Vũ dường như có hàm ý khác, sớm lên tiếng trước.
Lâm Lăng cũng không suy nghĩ sâu xa gì thêm mà chỉ gật đầu, thẳng đến khi đi vào phòng học, khi nhìn thấy chỗ ngồi xung quanh Tần Vũ, đều vây quanh đông đảo nữ sinh xinh đẹp, lúc này hắn mới bừng nhận ra.
Đối với việc này, Lâm Lăng cười thầm một tiếng, cũng không thèm để ý chút nào.
Hiện giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên chuyện kiếm tiền, còn có tu hành.
Đối với chuyện tình cảm nam nữ, hắn không suy nghĩ gì nhiều, tất cả tùy duyên là được.
Đương nhiên, nếu ngẫu nhiên đạt được một mối nhân duyên,cũng không tệ đâu.
Dù sao Lâm Lăng hiện tại cũng đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, về phương diện sinh lý, có nhu cầu cực kỳ dồi dào.
Chẳng qua là hắn tạm thời đặt chuyện này qua mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...