Người vừa nói chuyện có khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt âm u, dường như bất cứ lúc nào cũng đang tính kế người khác. Nhìn thấy người tới, Tần Vũ hơi nhíu mày nhưng cũng không để ý tới hắn.
“Nhị hoàng tử.”
Nhìn đến thanh niên tóc dài dẫn đầu, sắc mặt các học viên đang ngồi hơi biến đổi, vội vàng cúi đầu giả vờ ăn cái gì đó. Vẻ mặt bối rối của họ, hình như cực kỳ sợ hãi trêu chọc đến người kia.
“Nhị hoàng tử?”
Trong lòng Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
“Hắn gọi là Viêm Phong Tuấn, là con trai thứ hai của Viêm Vương, lòng dạ hẹp hòi, không để ý đến hắn là được.”
Tần Vũ thì thầm, nhắc nhở Lâm Lăng và Lôi Mông ở bên cạnh.
“Tần Vũ, đã nhiều ngày không gặp, ngươi vẫn sống hoang phí như vậy.”
Viêm Phong Tuấn đi tới, nhìn thấy một bàn lớn bày đầy các món ăn ngon, vẻ mặt châm chọc.
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn lại quét về phía Lâm Lăng và Lôi Mông. Đánh giá một lúc, tầm mắt của Viêm Phong Tuấn dừng lại trên người Lâm Lăng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Con ngươi màu trắng xám? Xem ra ngươi chính là người mù giành hết nổi bật ở buổi khảo sát tuyển học viên mới hôm nay.”
Nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hắn cười mà như không cười nói.
Tuy nhiên, lúc này Lâm Lăng lại cầm lấy chiếc đũa, không thèm để ý đến hắn. Đối với loại người kiêu ngạo không có đạo đức, hắn cũng không thèm quan tâm đến. Nhìn thấy Lâm Lăng im lặng không nói gì, ánh mắt của Viêm Phong Tuấn hơi tối tăm, hiển nhiên có một chút không vui.
“Này, Nhị hoàng tử điện hạ đang nói chuyện đấy, ngươi vừa mù vừa điếc hay sao?”
Bên cạnh, một người đàn ông to con quát lớn với Lâm Lăng.
“Nói chuyện với bạn bè của ta thì phải tôn trọng một chút!”
Sắc mặt của Tần Vũ lạnh lẽo, thái độ thường ngày đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói.
“Nếu không tôn trọng, thì ngươi sẽ như thế nào?”
Người đàn ông cao to cười khinh bỉ, cậy thế là người hầu của Nhị hoàng tử, nên hắn cũng không sợ thân phận của Tần Vũ.
“Như thế nào hả…”
Đối với sự khiêu khích này, hai mắt Hàn Vũ càng ngày càng lạnh lẽo.
“Ta cảm thấy, nếu có thể dùng tay thì sẽ cố gắng hết sức không dùng miệng!”
Khi lời nói vừa kết thúc, tay phải của Tần Vũ đặt ở dưới bàn bỗng dưng vươn ra. Một cái phù văn hệ gió đã sớm được hình thành, bay lơ lửng trên đầu ngón tay của hắn, lóe ra ánh sáng màu xanh.
Phong Quyển Tàn Vân!
Chỉ trong một lúc, phù văn hệ gió bạo phát mạnh mẽ, rồi đột nhiên hóa thành một luồng gió màu xanh, hung hăng thổi về phía người đàn ông to con. Một đòn tấn công bất ngờ, làm cho người đàn ông to con đang đắc ý trở tay không kịp.
Cho dù hắn có thực lực của chiến sĩ cấp bốn, nhưng đối mặt với đòn tấn công pháp thuật ở cự ly gần, gần như không thể rút lui an toàn. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể của người đàn ông cao to đã bị bao phủ bởi một cơn lốc xoáy nhỏ. Ngay sau đó, vô số lưỡi dao sắc nhọn ẩn chứa trong đó điên cuồng cắt vào cơ thể hắn.
“A a a!!!”
Trong chốc lát, bên trong quán rượu vang lên tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đó.
“Thu.”
Sau khi dạy dỗ đơn giản một chút, bàn tay của Tần Vũ vung lên, luồng gió như rồng cuốn kia đột nhiên tiêu tan.
Ngay lập tức mọi người kinh hãi nhìn lại thì người đàn ông cao to kia đã nằm trên mặt đất, da thịt cả người đều bị cắt rách, máu chảy ra ngoài, nhìn thật chói mắt. Nhưng mà hắn vẫn còn thở hổn hển chứng tỏ vẫn còn sống.
“Tần Vũ, ngươi dám ra tay!”
Vẻ mặt của Viêm Phong Tuấn đen tối, lạnh lùng u ám nhìn Tần Vũ. Hắn cũng không để ý tới sự sống chết của thuộc hạ, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được, Tần Vũ bình thường vẫn luôn cợt nhả, cho dù hắn có châm chọc cỡ nào cũng chỉ lựa chọn nén giận, bây giờ lại vì một người bạn mà vung tay đánh nhau.
“Ta vừa rồi đã nói nếu có thể dùng tay, sẽ cố gắng hết sức không dùng miệng.”
Khóe miệng của Tần Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Bên cạnh, Lôi Mông nhíu đôi lông mày rậm, bàn tay cũng đang cầm chặt cung sắt đằng sau, chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Lăng vẫn luôn im lặng không nói. Trước khi nhiệm vụ được hoàn thành, hắn cũng không muốn gây ra nhiều rắc rối.
Hắn biết, ở Vương triều Đại Viêm với quyền lực quân đội mà Tần gia đang nắm giữ trong tay, cho dù là nhị hoàng tử, cũng không có cách nào làm gì gây hại tới Tần Vũ. Nếu không, cho dù nhiều thế hệ của Tần gia luôn trung thành, nhưng nếu con trai độc nhất có chuyện gì, thì việc khởi binh tạo phản chỉ là chuyện trong phút chốc.
“Trước kia có lẽ ta đã coi thường ngươi, cũng gan dạ đấy.”
Viêm Phong Tuấn híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm Tần Vũ với ánh mắt âm u lạnh lẽo như rắn. Đột nhiên, ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía Lâm Lăng, cười lạnh nói: “Người mù, số mệnh của ngươi không tệ, không chỉ có thiên phú tu luyện chung cực, còn có thể làm quen với một người bạn như vậy.”
“Cũng không biết, vận may của ngươi có thể tiếp tục tốt như vậy hay không.”
Lời nói của Viêm Phong Tuấn, mang theo một sự đe dọa rõ ràng. Tay Lâm Lăng cầm chiếc đũa, gắp một miếng thịt gà Linh Vĩ, tự mình ăn, vẫn không hề để ý đến hắn như trước.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thái độ của Lâm Lăng lạnh lùng như vậy khiến cho Viêm Phong Tuấn cảm thấy thân phận hoàng tử cao quý của hắn, hình như đang bị khiêu khích nghiêm trọng, trong lòng tràn đầy tức giận. Nhưng mà, Viêm Phong Tuấn lại không tức giận tại chỗ, trực tiếp xoay người rời đi, hoàn toàn không còn tâm trạng để ăn cơm.
Còn về người đàn ông to con đã ngã trên đất kia, đã được mấy người hầu khác đưa đi, chỉ để lại vết máu trên mặt đất. Và sau khi cuộc xung đột giữa hai bên đã kết thúc, những nhân viên phục vụ của quán rượu lúc này mới chạy tới dọn dẹp. Hình như đối với loại chuyện này, bọn họ đã nhìn quen từ lâu cũng không dám trách cứ bên nào.
“Vũ ca, ngươi vừa rồi ra tay rất dứt khoát.”
Ánh mắt của Lôi Mông chớp chớp, nhìn chằm chằm Tần Vũ tán thưởng nói.
“Tình cờ mà thôi, nếu ngươi thích, sau này chúng ta ở cùng ký túc xá, mỗi ngày đều cho ngươi một chút dứt khoát như này.”
Tần Vũ nhếch miệng cười, trên mặt lại khôi phục vẻ mặt bất cần đời như trước. Trái ngược hẳn với bộ dạng lạnh lùng vừa rồi, quả thật giống như là hai người.
“Thôi đi.”
Lôi Mông ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, sau đó cầm lấy một lọ rượu, uống một ngụm lớn, cắn một miếng thịt to. Hắn lớn như vậy còn chưa được nếm thử thức ăn ngon như vậy, còn có rượu, cũng thật là ngon. Cuộc sống của kẻ có tiền, quả thật rất là thích thú.
“Vừa rồi ngươi không nên ra tay.”
Lâm Lăng buông chiếc đũa, lạnh nhạt nói: “Đắc tội với một hoàng tử, không phải là việc làm lí trí.”
Nghe vậy, khóe miệng của Tần Vũ khẽ nhếch lên, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, ta nhịn hắn đã lâu rồi, hôm nay đánh thuộc hạ của hắn, xem như giải tỏa một chút.”
Nghe được lời này, Lâm Lăng mỉm cười. Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, Tần Vũ sẽ ra tay, tất cả đều bởi vì muốn giúp đỡ mình. Bạn bè như vậy, đúng là có thể giao lưu thân thiết.
Nghĩ về điều này, Lâm Lăng lại nhìn về phía Lôi Mông ở bên cạnh đang ăn như hổ đói cả một bàn thức ăn ngon. Tính tình chất phác, cũng là một người bạn đáng để giao lưu thân thiết.
Bạn tốt không cần có nhiều, chỉ cần hai ba người là đủ rồi. Sau đó, ba người vừa cười nói vừa ăn uống. Mối quan hệ giữa mọi người, càng ngày càng thân thiết.
“Mẫu thân của ta họ Dương, trước kia ta có tên hồi nhỏ, gọi là Thần Cơ, suýt chút nữa sẽ bị đổi tên thành Dương Thần Cơ.”
Trong lúc nói chuyện phiếm, Lâm Lăng nói bóng nói gió một chút, giả vờ cười nói: “Không biết học viện Thiên Diễn có người cùng tên hay không.”
“Học viện của chúng ta có mấy vạn học viên, có lẽ cũng sẽ có người có tên này.”
Lôi Mông đùa giỡn: “Lăng ca nếu ở một hôm nào đó nghe được có người gọi cái tên này, ngươi cũng đừng lập tức trả lời nhé, ha ha.”
Nhưng mà ở bên cạnh, Tần Vũ nghe tới ba chữ “Dương Thần Cơ”, đột nhiên vẻ mặt khẽ biến đổi, chợt lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt của hắn mờ mịt nhìn Lâm Lăng, không biết đang suy nghĩ cái gì…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...