Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
“Sao có thể?”
Thấy vậy, tên thích khách sợ đến ngây người. Hắn ta không ngờ con Nghĩ Thú quái dại này lại có năng lực phòng ngự đáng sợ như vậy.
Ầm!
Mà lúc này, Nghĩ Hoàng đã lao tới và đâm thẳng vào người tên thích khách. Kỹ năng Bách Bội Cuồng Bạo đã được kích hoạt ngay tức khắc. Dưới sự gia tăng sức lực gấp trăm lần, tên thích khách cảm thấy mình như đụng phải một ngọn núi lớn, lớp phòng ngự bên ngoài cũng vỡ tan. Sau đó, cả người hắn ta be bét máu, bị bắn ngược ra phía sau và rơi xuống đất cho đến khi chạm vào trận pháp ánh sáng.
Hắn ta cố gắng đứng dậy nhưng lại phát hiện trên người có rất nhiều chỗ bị gãy xương, thậm chí có một chiếc xương bị gãy đâm vào nội tạng khiến cho hắn ta đau đớn không chịu nổi.
Nghĩ Hoàng nhanh chóng bò tới gần, nó dùng hai chân giẫm thẳng lên đối phương, đôi mắt con thú đỏ rực sáng lên một tia khát máu lạnh lùng.
Đối mặt với một con Nghĩ thú đáng sợ như thế, cuối cùng trên mặt của tên thích khách không che giấu được sự hoảng sợ nữa.
“Là ai phái ngươi tới ám sát ta?”
Lâm Lăng lạnh lùng hỏi.
Do bệnh nghề nghiệp nên dù khiếp sợ nhưng tên thích khách vẫn im lặng.
Về vấn đề này, Lâm Lăng cũng không nói nhiều nữa mà hắn dùng lòng bàn tay với luồng khí đen dày đặc ấn thẳng lên đầu tên thích khách. Hắn thi triển Sưu Hồn Thuật.
Sức mạnh tinh thần mạnh mẽ như vũ bão lập tức xông vào huyệt hải linh hồn của đối phương.
“A!”
Sau đó, cùng với tiếng hét thảm thiết, Lâm Lăng rút tay ra và tên thích khách ngã xuống đất, thất khiếu đổ máu. Tuy còn thở nhưng ánh mắt của hắn ta mờ dần và tan rã. Triệu chứng như vậy là do Sưu Hồn Thuật đã phá tan linh hồn của hắn ta.
“Ta không đi tìm ngươi thì thôi, vậy mà lại tới trêu chọc ta trước.”
Trong mắt Lâm Lăng lóe lên sự lạnh lùng, đương nhiên hắn đã biết chủ mưu là ai sau khi sử dụng Sưu Hồn Thuật.
“Ngươi đã biết là ai muốn ám sát ngươi chưa?”
Đào Linh không nhịn được hỏi: “Là ai vậy?”
Lâm Lăng nói: “Là con riêng của trưởng lão hộ điện Hắc Ám Điện Tông ‘Ngô Phong’, Ngô Hoằng.”
Nghe vậy, Đào Linh hơi kinh ngạc.
“Chẳng lẽ bọn họ đã biết ngươi mới chính là người đã giết Địch Nghiêu sao?”
Khi nói chuyện, Đào Linh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết, cho dù Ngô Hoằng là anh em cùng cha khác mẹ với với Địch Nghiêu nhưng giữa họ lại chẳng có một chút tình thân nào cả cho nên việc gì hắn ta phải đi ám sát một tên chấp sự áo trắng chứ.
“Thật ra thân phận thật sự của hắn ta là Viêm Hoằng Nghị…”
Lâm Lăng lắc đầu và giải thích ngắn gọn mối ân oán giữa hắn và Viêm Hoằng Nghị.
Nghe xong, Đào Linh trợn to mắt, không khỏi có chút kinh ngạc. Hiển nhiên nàng cũng không ngờ Lâm Lăng vẫn còn một mối họa ngầm như thế. Và càng phiền phức hơn đó chính là tên đó vô cùng xảo quyệt, hắn ta đoạt xá thân thể của nguyên chủ và lấy thân phận con riêng của trưởng lão hộ điện Ngô Phong! Vì thế, nếu như muốn diệt trừ hắn ta cũng không dễ dàng, thậm chí còn gây họa sát thân.
“Không được, ta nhất định phải vạch trần chuyện tên Tam hoàng tử kia đoạt xá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...