Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Đối với người trẻ tuổi mà nói, đặc biệt là trong trường hợp trước mắt thì bình tĩnh là vũ khí đối phó tốt nhất.
Lúc này hiển nhiên Đào Bằng đã bắt đầu có chút thưởng thức Lâm Lăng.
Nhưng, thưởng thức là thưởng thức, vẫn phải làm rõ quan hệ của hai người trước.
“Ngươi thật sự ở bên cạnh Đào Linh?” Đào Bằng nhịn không được mà hỏi.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt sáng ngời của ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, muốn tìm ra sơ hở từ trong đó.
Lâm Lăng hơi im lặng.
“Tên ngốc, còn không mau nói.” Đào Linh đứng bên cạnh có chút nóng nảy, lặng lẽ duỗi tay, kéo nhẹ góc áo phía sau Lâm Lăng.
Nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại làm nàng hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Trong sảnh là một mảnh an tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Lâm Lăng, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước ra, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng. Tuy nói ra lời nhắc nhở, nhưng lại mang ý uy hiếp không hề che giấu.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, nhìn huy chương trước ngực người mặc đồ đen này rõ ràng là tông tộc Ngô thị trên hòn đảo của Hắc Ám Điện Tông.
Bởi vậy có thể thấy được, nhất định người này có quan hệ không cạn với tên trưởng lão hộ viện Ngô Phong kia.
“Ta còn chưa lên tiếng thì sao ngươi biết ta muốn nói bậy cái gì.” Lâm Lăng thản nhiên nói.
Giọng điệu không mặn không nhạt hoàn toàn làm sắc mặt người trung niên kia xanh mét đi. Ông ta là nhân vật cao tầng của Ngô gia, chưa từng bị một tiểu bối bất kính như thế, hơn nữa còn là võ giả cấp thấp đến từ vương triều bên ngoài!
“Tiểu tử, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không hả!” Lúc này, một tiểu bối của Ngô gia đứng ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lăng mà khiển trách.
Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Thân là chấp sự, trong mắt ta, người nào cũng giống nhau.”
Nghe thế, mọi người hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng không ngờ tên này là một chấp sự. Liên tưởng đến Đào Linh cũng là chấp sự, mọi người bừng tỉnh, khó trách hai người lại thân cận như vậy.
“Nếu ta không đoán sai, chuyện lần trước của Địch Nghiêu, ngươi chính là chấp sự thực tập mà Đào Linh ra mặt cứu giúp kia.” Người trung niên mặc đồ đen như nghĩ tới cái gì, lập tức âm trầm cười.
Làm tộc nhân của Ngô gia, hiển nhiên ông ta cũng biết được tin Địch Nghiêu mất mạng.
Nghe vậy, đông đảo cao tầng gia tộc ở đây không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trên đảo Hắc Ám Điện Tông trước đó, dù sao thanh danh của tên háo sắc Địch Nghiêu sớm đã truyền khắp Cửu Đại Điện Tông, nhưng bởi vì trưởng lão hộ viện Ngô Phong cố ý che chở nên gia tăng độ khó bắt giữ.
Cuối cùng, gã trực tiếp bị Chấp Sự Đường xếp vào bảng truy nã treo thưởng màu đỏ.
Tuy khi đó là Đào Linh chính miệng thừa nhận mình giết chết Địch Nghiêu, nhưng không ai tin nàng dùng cảnh giới Thánh Vực Linh Anh mà có thể đánh thắng được cảnh giới Tinh Thần bậc 2 Thánh Vực. Cho nên mãi đến nay, cái chết của Địch Nghiêu vẫn là một câu đố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...