Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Lần đầu tiên cảm nhận được loại công kích thị giác kì diệu này, trong lòng Lâm Lăng có chút chấn động.

“Lão đại đâu?!" Trên giường, Tiểu Bạch bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc quét quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Lâm Lăng đâu.

Lâm Lăng đột nhiên biến mất làm Tiểu Bạch có chút lo lắng. Nhưng mà rất nhanh sau, nhờ có khứu giác tinh tường kia, nó phát hiện trong phòng vẫn còn tồn tại khí tức của lão đại.

Mũi Tiểu Bạch hít mũi ngửi vài cái, lúc này ánh mắt chuyển động, dừng lại ở mặt đất bên cạnh.

Sau khi nhìn kỹ hơn, nó thấy được nơi đó có một người nhỏ như kiến!

Mà trang phục của người này, không phải chính là bộ quần áo kỳ quái mà lão đại vừa mới mặc vào sao?!

“Lão đại, là ngươi à?” Tiểu Bạch mang vẻ mặt ngạc nhiên tiến đến gần, hỏi.

"Ừm." Lâm Lăng nhếch miệng cười, nhìn Tiểu Bạch khổng lồ trước mắt.


Công kích thị giác cỡ này, thật đúng là không cách nào thích ứng ngay được.

“Lão đại, làm sao ngươi biến thành nhỏ xíu rồi?”

Được Lâm Lăng xác nhận, Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc, thậm chí vươn móng vuốt, tò mò nhẹ nhàng đâm về phía Lâm Lăng.

Mặc dù cơ thể nhỏ lại nhưng thực lực của Lâm Lăng cũng không hề giảm đi.

Bàn tay hắn vừa nhấc lên, cánh tay nhỏ nhắn giống như cánh tay bọ chét, vững vàng chống lại móng vuốt của Tiểu Bạch.

"Lão đại, ngươi có bộ dạng này, sau này ra ngoài chỉ cần cưỡi Kinh Kha hay Lang Vương là được, không cần tự mình phi hành nữa rồi."

Tiểu Bạch thu hồi móng vuốt, biểu cảm hết sức hứng thú mà đưa ra đề nghị.

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng lập tức sáng ngời.


"Kinh Kha, ra đây." Sau đó, hắn triệu hồi Kinh Kha ra, trực tiếp nhảy lên lưng nó, cưỡi nó bay lên.

Một người một thú, so sánh về mặt hình thể hiện giờ có thể nói là hoàn toàn vừa vặn.

Chuyện này không khỏi làm Lâm Lăng có một ý nghĩ to gan.

Trước kia, bởi vì tránh bại lộ thân phận của bản thân mà phần lớn tình huống đều chỉ điều khiển từ xa, chưa bao giờ tham dự vào nhiệm vụ ám sát của Kinh Kha, khó có thể tùy cơ ứng biến.

Nhưng mà hiện giờ, mượn công năng của Chiến Y Nghĩ Nhân, có thể cưỡi Kinh Kha tự mình xuất trận, tăng cao tỷ lệ thành công của ám sát!

Trong lòng suy nghĩ một hồi, trong mắt Lâm Lăng lóe ra ánh sáng vui mừng, càng nhận ra rõ lợi ích to lớn của Chiến Y Nghĩ Nhân.

Nhưng mà, nó đốt tiền dữ quá.

Lần rút thăm trúng thưởng này đã tiêu hết một trăm vạn viên đã Linh Dương!

Lâm Lăng xem như hiểu được, tại sao trong đầu Đào Linh lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ làm thế nào để kiếm tiền.

Không biết nàng có thử qua loại rút thăm trúng thưởng thần cấp này chưa?

Nếu có thì nàng đã rút được món gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui