Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
“Khó trách Địch sư huynh lại coi trọng nàng ta.”
Sau đó, khóe miệng hắn ta chậm rãi nổi lên một ý cười âm u lạnh lẽo.
Cái biểu cảm chính trực tốt bụng lúc trước giờ tan thành mây khói không còn chút gì.
Vèo ——!
Lúc hai người đó rời đi không lâu, một bóng màu đen thật nhỏ đột nhiên xuất hiện tại khu vực này. Bóng đen đó chính là Kinh Kha.
Ánh mắt nó lạnh băng nhìn khắp xung quanh, rất nhanh đã xác định đương vị trí phía sườn bắc, sau đó nó nhanh chóng lao đến.
Dọc theo phía Bắc, cung điện dày đặc dần trở nên thưa thớt. Tầm nhìn phía trước khắp nơi đều là núi non trùng điệp, cây xanh rậm rạp.
Ngọn núi non này hiển nhiên chính là nơi ẩn thân của Địch Nghiêu.
Sâu bên trong núi thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng gầm hung hãn của thú dữ, tràn ngập sự nguy hiểm.
“Hẻo lánh như vậy sao?”
Mượn dùng chung thị giác của Kinh Kha, cảnh tượng xung quanh đều thu vào trong tâm trí của Lâm Lăng.
Nhìn núi rừng mịt mờ sương khói kia, hắn không khỏi hơi hơi kinh ngạc.
Lâm Lăng không dám bảo đảm, Kinh Kha chỉ dựa vào khứu giác tìm hơi thở liền có thể tìm kiếm ra Đào Linh.
Để bảo đảm không có sai sót gì hắn đi theo đám đông đến địa điểm thi đấu. Nhưng mà nơi này, nhìn đâu cũng là biển người tấp nập.
Các loại âm thanh ồn ào tràn ngập toàn bộ quảng trường. Cho dù có phù truyền âm, muốn tìm ra Đào Linh ở đây cũng chỉ là dã tràng xe cát biển đông thôi, không phải là chuyện đơn giản.
“Lão đại, chúng ta tới nơi này làm gì?”
Nhìn thấy hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, nét mặt Tiểu Bạch đầy sự háo hức. Sau đó nó nhảy lên bả vai Lâm Lăng, nhìn về phía lôi đài ở trung ương quảng trường phía xa xa kia.
“Tìm người.”
Lâm Lăng nhàn nhạt nói, ánh mắt cũng nhìn về phía khu vực trung ương. Thấy những đệ tử nội điện trên lôi đài đó người nào cũng có hơi thở mạnh mẽ, đủ các loại chiêu thức võ học, tùy ý thi triển.
“Phanh phanh phanh!!!”
Thổi quét mở ra năng lượng dao động, khiến cho trận pháp phòng hộ ở xung quanh rung chấn kịch liệt.
So với cuộc thi Bách Viện, trận chiến ở nơi này rõ ràng càng hấp dẫn hơn.
Đối với điều này trong lòng Lâm Lăng không khỏi cảm khái.
Khó trách, các đệ tử Điện Tông đối với cuộc thi Bách Viện ở bên ngoài kia ai cũng có thái độ khịt mũi coi thường.
Nhìn tình cảnh chiến đấu kịch liệt kia, Lâm Lăng nắm chặt tay, ánh mắt quét về phía quầng sáng bảng xếp hạng trên không kia.
Nếu là mình lên đài, so tài với các đệ tử nội điện của Hắc Ám Điện Tông này, cũng không biết có thể được xếp hạng bao nhiêu?
“Chủ nhân, tìm được rồi.”
Đang mơ màng suy nghĩ, trong đầu Lâm Lăng truyền đến âm thanh của Kinh Kha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...